logo
REVIEW>> MỘNG ĐẸP NHƯ MƠ
mong-dep-nhu-mo
Tìm truyện
Donate

MỘNG ĐẸP NHƯ MƠ

Tác giả:

Mễ Hoa

Reviewer:

AI_Diên Vĩ

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 21

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 433

Chuyện xưa kể rằng, ở vùng nông thôn của huyện Mi nọ, nằm trong huyện Hòe Lý ở Ung Châu.

Nơi đó từng có một tên ngốc g iết chó thịt mèo, có một cô nương tính cách lạnh lùng cứng rắn và còn có cả một tiểu thư thế gia với đôi mắt phượng khẽ nheo.

Họ hội ngộ như ý trời định sẵn, rồi cùng nhau đi cả một chặng đường dài.

Tuy con đường họ đi tới là một bầu trời phủ đầy tang thương, trên tay mỗi người họ đều nhiễm đầy máu tanh, màu đỏ nhuộm rực gót giày, nhưng ở một mặt nào đó, họ đã sống hết mình vì thứ trung nghĩa của bản thân.

Nghĩa của Diêu Cảnh Niên, là một thiên hạ không khinh nhờn nữ tử.

"Đạo làm quan trước hết là phải vì bách tính, nếu bách tính không quan trọng thì nữ tử trên thế gian này lại càng không quan trọng. Tiểu Bạch. Nếu ta thắng, một ngày nào đó ta nhất định sẽ xây kho lúa cho thiên hạ, dạy Thập tam hoàng tử thông hiểu đạo lý, để bách tính và nữ tử trên thế gian này có một cuộc sống tốt hơn."

Nghĩa của Lê Bạch, là lời kết nghĩa kim lan năm nào.

"Nếu như khi ấy Diêu Cảnh Niên thắng thì đó chính là vì vạn dân trong thiên hạ. Nếu như nàng thua thì ta sẽ vì một mình nàng."

"Nguyện Hầu gia biết rằng, trăm năm sau rồi sẽ có một ngày nữ tử trên thế gian có thể đứng lên làm chủ, để cho các người có thể nhìn rõ thế đạo này!"

Còn tên ngốc Lam Quan, cả sinh mệnh của chàng chỉ là một nữ tử tên Lê Bạch mà thôi.

Lê Bạch tên thật là Thôi Âm, Thôi Âm mới là cái tên cha sinh mẹ đẻ của nàng, nàng vốn nên là trưởng nữ nhà họ Thôi lớn lên trong nhung lụa, được người người vây quanh. Nhưng lại chỉ vì cái danh "lăng loàn" mà những kẻ tâm cơ gán lên người mẫu thân nàng mà nàng đã phải lưu lạc ra ngoài cuộc sống tốt xấu lẫn lộn này.

Từ trạch phủ của nhà họ Thôi đến nhà ngoại họ Lê ở Ung Châu, rồi lại tới điền trang xa xôi tận huyện Mi, hai mẹ con nàng như một đóa bèo bồng, mặc người ta đẩy từ chỗ này sang chỗ khác. Nhưng bất kể là ở đâu, cuộc sống của họ chưa bao giờ tốt đẹp, thiếu ăn thiếu mặc, thiếu ấm thiếu no. Những kẻ chỉ biết nhìn sắc mặt người khác mà đối xử với mẹ con nàng không bao giờ để cho họ được một ngày bình yên.

Thôi Âm lớn lên trong hoàn cảnh ấy, nàng một thân một mình, sống cùng người mẹ hiền lành nhu nhược, để kiếm được cái ăn, thậm chí nàng còn bắt đầu đi bắt chó mèo, g iết thịt ăn hoặc đem bán cho các tửu lâu lấy tiền. Lam Quan gặp được nàng cũng trong hoàn cảnh đó.

Chàng gặp Thôi Âm lần đầu tiên ở một ngôi miếu hoang, khi nàng lần theo mùi thịt tìm tới rồi đánh chén sạch sẽ bát thịt mà Lam Quan chia cho.

Lam Quan chỉ là một tên ngốc, là một tên ngốc đúng nghĩa, không hề giả bộ, nhưng chàng lại có một gương mặt được trời xanh ưu ái, khiến người khác nhìn mà ghen tị. Nhưng giữa cuộc sống cái ăn còn chẳng có này, có đẹp hơn nữa cũng không có tác dụng, ngược lại, sức lực cực kỳ lớn của Lam Quan mới là thứ hữu dụng.

Kể từ sau khi gặp Thôi Âm, hai người đã trở thành bạn tốt. Họ cùng nhau rong ruổi khắp đất Ung Châu, bắt chó bắt mèo để kiếm miếng ăn thường ngày. Cho tới một ngày nọ, Thôi Âm bắt được một con mèo trắng mắt xanh, cổ đeo vòng bạc khắc chữ "Diêu".

Thôi Âm biết đây không phải mèo bình thường, mà là mèo của nhà họ Diêu quyền quý vùng Ung Châu này. Nhưng Thôi Âm lớn lên từ nhỏ đã không phải một kẻ biết sợ, nàng gan to hơn trời, hung hăng liều lĩnh, nên nàng chẳng màng bận tâm, coi con mèo kia như những con mèo khác mà g iết thịt.

Chính từ đó, cuộc đời nàng có thêm một nút giao, với Nhị tiểu thư Diêu Cảnh Niên, nữ tử thanh tao, đoan trang, cao quý ít ai sánh bằng.

Cuộc đời này như một tấm bi kịch bao lấy Thôi Âm, khiến nàng lớn lên giữa cảnh máu me lăn lộn ngoài đường để nuôi lấy bản thân.

Thôi Âm nàng.

Mười buổi bắt đầu g iết chó mèo.

Mười hai tuổi g iết người phóng hóa.

Mười lăm tuổi diệt sạch nhà họ Lê.

Kể từ sau đó, nàng đã trở thành Lê Bạch, một nữ tử có tài kinh doanh như thần, lũng đoạn trên đủ mọi loại hàng hóa, là nghĩa muội của Diêu phi Diêu Cảnh Niên nơi kinh thành.

Nàng là một nữ tử, nhưng lại phải lội ngược dòng đời tàn nhẫn, đến mức tam quan không còn ngay thẳng, đến mức chỉ muốn một dây lụa trắng treo lên xà nhà, đến độ cuồng loạn g iết người, máu tanh bắn trên gương mặt lạnh lùng, như cách dòng đời ấm lạnh này đã bỏ rơi nàng.

Lê Bạch, Diêu Cảnh Niên và Lam Quan, họ đều là những người không thể làm chủ cuộc đời mình, họ bị xô đẩy tới lui. Họ cũng dùng hết sức lực của mình để đấu tranh, nhưng cuối cùng lại bị thực tế phũ phàng, họ thua vì bản thân không phải một "ai" quan trọng, thua vì định kiến nữ chẳng bằng nam.

Mãi đến sau này, Ngụy Hoàng Hậu Ngụy Doanh, con gái của Vĩnh Ninh Hầu Ngụy Trường Thư, người luôn được phụ thân mình giáo dục một cách khác biệt, rằng con gái của ông không cần phải học cách tuân theo lẽ đời mà bất công với bản thân. Bà là người đầu tiên sáng lập ra Nữ học, nơi mà thứ nữ tử học không phải Nữ huấn và Nữ giới, mà là Tứ thư ngũ kinh và Bách gia chư tử.

Ngụy Doanh thường hay nghe người ta nói, phụ thân và mẫu thân của nàng tình nghĩa sâu đậm, mà phụ thân nàng cũng quả thật đã ở không một đời, không thành thân lần nữa. Ngụy Doanh còn biết, phụ thân nàng còn có một câu chuyện mà Người tưởng niệm cả đời, câu chuyện về một nữ hiệp nọ ở huyện Mi, tục danh gọi nàng Tiểu Bạch.

____

​​“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nhà Hoa

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN