logo
REVIEW>> MỐI TÌNH ĐẦU KHÓ QUÊN CỦA BẠO QUÂN MẤT TRÍ NHỚ
moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho
Tìm truyện
Donate

MỐI TÌNH ĐẦU KHÓ QUÊN CỦA BẠO QUÂN MẤT TRÍ NHỚ

Độ dài: 89

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1269

Văn án:

Vân Phiên Phiên xuyên vào tiểu thuyết, biến thành cô cung nữ mờ nhạt trong phông nền.

Hệ thống bắt cô chinh phục bạo quân, trở thành mối tình đầu khó quên của chàng ta.

Bạo quân Tiêu Trường Uyên tính tình độc ác nham hiểm, hung hãn, lạnh nhạt tàn nhẫn. Chàng ta thống nhất giang sơn, giết chóc bừa phứa, tiếng oán than của chúng dân dậy đất.

Hai người cùng rơi xuống vực sâu, Tiêu Trường Uyên vỡ đầu chảy máu, mất đi ký ức.

“…Cô gái, cô là ai?”

Trong nguyên tác, cả Tiêu Trường Uyên và cô cung nữ đều mất trí nhớ, hai người kết làm anh em, chung sống ba năm ở làng họ Giang, tình cảm nhạt nhòa như nước lặng. Vân Phiên Phiên quyết định nhóm một mồi lửa to vào dòng nước lặng ấy, làm nó cháy lên, sôi trào tình yêu.

Vân Phiên Phiên cắn đôi môi anh đào đỏ tươi ướt át, cặp mắt hạnh ngân ngấn nước, nũng nịu nói:

“Phu quân, thiếp là vợ chàng đây, chàng không nhận ra thiếp ư?”

Vị vua trẻ tuổi có gương mặt điển trai lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt.

Cặp mắt đen đặc như mực nhìn cô đăm đăm hồi lâu, cuối cùng chàng ta gọi cô bằng chất giọng khàn khàn.

“…Nương tử.”

Vân Phiên Phiên sai bạo quân cấy cày làm ruộng nấu cơm giặt giũ, sống cuộc đời sung sướng thỏa mãn.

Mãi tới một đêm mưa nào đó, mọi chuyện bại lộ, mặt Vân Phiên Phiên trắng bệch: “Tôi xin lỗi, tôi gạt huynh đó, tôi không phải là vợ huynh…”

Tiêu Trường Uyên cắn lên đôi môi đỏ của cô, má ấp môi kề với cô. Mắt chàng tăm tối, giọng chàng khàn khàn.

“Nương tử, nếu đã gạt, thì phải gạt trẫm cho trót…”

Phiên Phiên của trẫm rất giỏi gian dối lường gạt, lừa lọc ỡm ờ.

Dù vậy, trẫm si mê những lúc nàng gian dối lường gạt.

“Tất cả những lời lừa lọc ỡm ờ của nàng, ở trong lòng trẫm, đều là lời ngon tiếng ngọt.”

Trái tim Tiêu Trường Uyên hoang vu vắng lặng như một vùng phế tích.

Nhưng Vân Phiên Phiên lại nhảy vũ điệu duyên dáng trên vùng phế tích ấy.

Khiến chàng đắm say mê mẩn, nhớ nhung khôn dứt.

“Nàng làm vực sâu sôi trào, khiến tình yêu bỏng cháy.”

***

Mở đầu bài review này, chưa bàn đến nội dung truyện nhưng cá nhân mình rất lạ với cách xưng hô quá hiện đại trong một bộ truyện cổ đại như thế này. Cho dù nữ chính có xuyên không từ thế kỷ 21 tới, nhưng người ta có câu “Nhập gia tùy tục” mà, đọc kiểu lẫn lộn chưa tới nên cứ lấn cấn cả bộ truyện. Editor cũng có note là “Còn góp ý xưng hô thì thôi”, nên thôi vậy.

***

Truyện kể về một cô gái tên Vân Phiên Phiên đến từ thế kỷ 21, cô xuyên vào một quyển sách mang tên “Tận cùng khúc ca”, bị hệ thống xếp vào nhiệm vụ trở thành ‘Mối tình đầu khó quên của bạo quân’, chinh phục bạo quân Tiêu Trường Uyên - phản diện số một của quyển sách mà cô xuyên vào.

Tiêu Trường Uyên là vua nước Mặc, là người thống nhất đất nước lân cận, là một vũ khí hình người giết chóc không ghê tay, là nỗi ám ảnh của mọi người mỗi khi nhắc tới, là một bạo quân hàng thật giá thật.

Nhưng Tiêu Trường Uyên từ nhỏ vốn là một đứa trẻ ngoan, “Cậu bé đã thông minh hiền lành, môi đỏ răng trắng, có tài năng xuất chúng, rất được mọi người trong cung quý mến”. Tại sao Tiêu Trường Uyên khi lớn lên lại tàn bạo khát máu như vậy cũng do quá khứ chịu nỗi đau quá lớn, sinh nhật sáu tuổi của Tiêu Trường Uyên là ngày mà phụ hoàng hắn tru di diệt tộc nhà họ Hứa, họ ngoại của Tiêu Trường Uyên, giết cả mẹ Tiêu Trường Uyên.

“Chiêu Diễm Đế lợi dụng sinh nhật của Tiêu Trường Uyên, mở tiệc chiêu đãi trong hoàng cung, mời ông ngoại, cậu, dì, anh họ của Tiêu Trường Uyên đến dự.

Hoàng đế mở tiệc trong cung, đây là một niềm vinh dự lớn.

Mọi người trong gia tộc họ Hứa tươi cười vui vẻ vào cung dự tiệc, nhưng không một ai sống sót rời khỏi hoàng cung.

Đêm hôm đó, máu chảy thành sông, xác người rải rác trong cung.

Trong hoàng cung, 32 người thuộc gia tộc họ Hứa đến dự tiệc lần này đều bị Chiêu Diễm Đế giết sạch.

Cùng lúc đó, ngoài hoàng cung, Cẩm Y Vệ và hai mươi nghìn Cấm Vệ quân tiến hành một cuộc tắm máu gia tộc họ Hứa, chém giết tổng cộng 758 người nhà họ Hứa.”

Hoàng đế không giết Tiêu Trường Uyên, ông ta ném hai huynh đệ của Tiêu Trường Uyên vào chuồng cọp, đêm đó, hoàng huynh Tiêu Trường Lâm tám tuổi của Tiêu Trường Uyên vùi thân vào bụng cọp, Tiêu Trường Uyên sáu tuổi dùng khúc xương đùi còn sót lại của hoàng huynh để giết cọp nhặt mạng mình về.

Lần đó hoàng đế nhìn thấy tư chất thống nhất giang sơn từ Tiêu Trường Uyên, ban ngày ông ta ném Tiêu Trường Uyên đi chiến đấu với tử sĩ, ban đêm lại ném cậu nhóc vào chuồng cọp vật lộn với cọp. Tiêu Trường Uyên đã lớn lên như thế đấy.

Cho nên sau này chỉ một chút ấm áp mà Vân Phiên Phiên cho cũng làm Tiêu Trường Uyên lưu luyến trân trọng, cô lừa dối cũng không nỡ trách phạt cô.

Tình cảnh lúc Vân Phiên Phiên xuyên tới là cô trong thân xác một cung nữ, cùng bị rơi xuống vực với Tiêu Trường Uyên khi Tiêu Trường Uyên bị ám sát. Tiêu Trường Uyên bị mất trí nhớ, do đó càng thuận tiện cho Vân Phiên Phiên nói hưu nói vượn tự nhận mình là ‘nương tử’ của Tiêu Trường Uyên.

Ban đầu Tiêu Trường Uyên còn nghi ngờ, nhưng hắn mất trí mà, Vân Phiên Phiên nói sao thì hắn tin như vậy, tin luôn mình tên là ‘Thạch Đầu’ nữa.

Hai người được làng họ Giang cưu mang, phản diện số một Tiêu Trường Uyên cứ thế trở thành một anh nông dân bình thường ngày ngày đi săn thú kiếm tiền, tuy vẫn mang khí thế người lạ chớ đến gần nhưng lại sợ vợ, thương vợ chiều vợ hết mực.

Dù Vân Phiên Phiên lo sợ ngày nào đó khi Tiêu Trường Uyên nhớ lại sẽ ngũ mã phanh thây mình vì mình lừa dối hắn quá nhiều, nhưng cuộc sống ấm êm với Tiêu Trường Uyên khiến Vân Phiên Phiên dù có sợ cũng sợ trong hạnh phúc.

Trong khoảng thời gian Tiêu Trường Uyên mất trí lưu lạc ở làng họ Giang, có một tình tiết khá buồn cười là mấy kẻ vua chúa, công chúa, hoàng tử mất nước từ các nước mà Tiêu Trường Uyên đánh chiếm đều lưu lạc đến làng họ Giang từ trước, dù họ có ghi thù thì cũng không hề dám ra tay hại Tiêu Trường Uyên tẹo nào. Vừa yếu đuối bất lực vừa buồn cười, có cô công chúa nọ cưa không được Tiêu Trường Uyên thì chuyển mục tiêu sang cưa Vân Phiên Phiên, bị Tiêu Trường Uyên hăm he cũng không chịu chừa.

Truyện hơi mang hơi hướng điền văn, có Vân Phiên Phiên biết trước cốt truyện nên Tiêu Trường Uyên như có bàn tay vàng, đánh đâu thắng đó, không hề kiêng dè, từ đó truyện dễ thở hơn rất nhiều.

Từ khi bắt đầu tiếp xúc với Tiêu Trường Uyên, Vân Phiên Phiên cũng rung động với hắn. Cô thương quá khứ của Tiêu Trường Uyên, thương sự ngây ngô của hắn khi mất trí nhưng lại sợ vẻ bá đạo của hắn khi bình thường. Sau khi Tiêu Trường Uyên khôi phục ký ức, do yêu nên hơi chiếm giữ cực đoan làm Vân Phiên Phiên sợ hãi, muốn trốn tránh làm cho đoạn cuối của truyện rối bời lên. May mắn là sau bao trắc trở thì hai người cũng kịp thời thấu hiểu lẫn nhau, ở bên nhau làm một đôi bạo quân và yêu hậu.

Truyện không đề cập nhiều đến tranh thiên hạ vì khi Vân Phiên Phiên xuyên đến Tiêu Trường Uyên đã tranh xong rồi, với cá nhân mình, khúc đắt giá của truyện có lẽ là khoảng thời gian hai người nương tựa nhau sống yên ấm ở ngôi làng nọ, tình cảm chất phác và hài hước nữa. Sau khi khôi phục ký ức thì mình chỉ xin gói gọn là: Mô-típ cũ rích cẩu huyết, tác giả viết đuối, thêm thắt chuyện xưa và vô lý đùng đùng.

____

“ “: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: meomeoemlameo

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN