logo
REVIEW>> MƠ CHUA
mo-chua
Tìm truyện
Donate

MƠ CHUA

Tác giả:

Hoàng Tam

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 61

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 520

Ngay từ ngày đầu tiên chuyển đến vùng quê hẻo lánh sát biên giới này, Hạ Đằng đã đắc tội với Kỳ Chính.

Cô đưa anh 50 tệ, nhờ anh dẫn đường về nhà bà ngoại cô. Anh dẫn Hạ Đằng đi lòng vòng, sau cùng nhốt cô vào cái sân đầy chó dữ. Trong lúc cô khóc lóc đập cửa, Kỳ Chính đứng ở ngoài cười đến run rẩy, hai chiếc răng nanh trong đêm tối như nanh q uỷ dữ.

Anh nhìn bộ dạng thảm hại của Hạ Đằng, ném chiếc máy bay giấy gấp bằng tờ 50 tệ xuống dưới chân cô, nói:

"Sau này thấy tôi, một là câm miệng, hai là đi đường vòng."

***

Thế giới này thật đáng sợ.

Đổi trắng thay đen, công kích lăng nhục người khác, đạp c hết họ dễ dàng như giẫm lên một con kiến.

Ở độ tuổi này, hiếm có ai bì kịp Hạ Đằng. Mặc dù vẫn còn đi học, cô đã tham gia diễn xuất và thành danh trong hai bộ phim điện ảnh lớn, trở thành đề tài luôn hot rần rần trên mạng xã hội.

Trước là vì hình tượng thanh thuần xinh đẹp của cô, khen rằng diễn xuất tốt, có thần thái, có thực lực, tiền đồ rộng mở.

Sau là vì những scandal với các ông lớn trong ngành, khen ngợi lập tức biến thành chửi mắng, mắng cô ghê tởm giả tạo, không biết thanh cao cho ai xem.

Hạ Đằng lên tiếng thanh minh, như ném một hòn đá vào con sóng thần dữ dội. Rõ ràng là bị người ta hãm hại, nhưng chỉ trách cô không có chỗ dựa phía sau, không sử dụng quy tắc ngầm, đi lên bằng thực lực. Bão táp thổi đến, bị cuốn trôi mà không kịp kêu cứu.

Mẹ của cô lúc cầm tiền cát xê thì tươi cười như hoa, xem cô như trân bảo mà nuông chiều. Sau khi Hạ Đằng bị cả cộng đồng mạng chửi mắng, bà liền trở nên chán chường, thậm chí còn có chút chán ghét. Việc cô chuyển về quê ngoại chính là ý của bà, với lý do tạm chờ cho chuyện này lắng xuống.

Cô biết, chuyện này sao có thể lắng xuống đây. Có lẽ vì ngay từ lúc đầu đã quá thuận buồm xuôi gió, nên số phận đã để cho cô rơi xuống từ thiên đường giữa thời khắc huy hoàng nhất.

Và việc chuyển từ Thượng Hải về huyện Chiêu xa xôi này là một bước ngoặt to lớn khủng khiếp giữa tháng ngày rối như tơ vò đó.

Ở thành phố, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái.

Ở đây, ai cũng cho rằng cô chán ghét khinh thường người nghèo bọn họ. Chỉ chụp lén một tấm ảnh cô cũng có thể làm ầm ĩ đến giáo viên.

Hạ Đằng tự thấy mình không hề ngạo mạn chút nào cả. Cô chỉ là bị nhạy cảm với camera, bị ngần ngại khi phải thích ứng với môi trường hoàn toàn xa lạ. Cô còn không biết mình đã đắc tội với đại ca của đám người xung quanh khi nào, rõ ràng lúc đưa cho anh 50 tệ, mình đã vô cùng thành khẩn mong được giúp đỡ.

Trước ánh mắt xem trò vui của mọi người, Kỳ Chính đưa cho cô một đĩa thịt xiên nướng, nói rằng không ăn hết thì không thể về. Hạ Đằng cắm đầu ăn hai ba xiên mới biết anh đã đổ cả lọ ớt bột vào. Kỳ Chính lại đưa cô cốc nước, vội vàng uống hết mới phát hiện đó là rượu.

Cô đề xuất muốn hòa hoãn với anh, anh liền dội chai nước lên người cô, nói rằng: "Đủ bản lĩnh chưa mà đòi hoà với tôi."

Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt tất cả mọi người, nữ sinh vốn luôn trầm lặng ít nói đó, vung tay cho đại ca của họ một cái tát vang dội.

***

Hạ Đằng nhận ra một hiện thực là, sau khi trút bỏ ánh hào quang bên ngoài, không một ai thật sự thích cô cả.

Phố huyện nghèo nàn, internet chậm phát triển, thông tin tắc nghẽn, thiếu thốn vật chất, xung quanh toàn thành phần tạp nham đầu đường xó chợ. Những hôm trời mưa lớn, Hạ Đằng còn âm thầm lo sợ căn nhà đất của bà ngoại sẽ biến thành một vũng bùn.

Nhưng chỉ có như vậy, cô mới có thể sống đúng với bản thân mình. Cô có thể thẳng tay đánh vào mặt tên đầu sỏ đã bắt nạt mình, lớn tiếng chửi bậy, có thể tùy hứng trốn học, xem phim rồi đi chơi với một cậu con trai.

Người ấy là thiếu niên đã từ trong bụi đất, ánh mặt trời rực rỡ và gió bão cuồng vọng lớn lên. Giữa miệng lưỡi thế gian đổi trắng thay đen, là anh đã dùng tâm hồn trong sạch của mình để đập tan mọi thế tục thời đại.

Kỳ Chính có một xuất phát điểm không tồi. Chuyện tình của bố mẹ anh trước kia là giai thoại được nhiều người ngưỡng mộ trong giới nhà giàu.

Cho đến khi bố anh sa vào cờ bạc, nợ nần. Khi bọn đòi nợ đến nhà, em trai của Kỳ Chính đi tìm người giúp đỡ trượt chân rơi xuống sông. Mấy ngày sau mẹ anh cũng t ự v ẫn, châm ngòi cho mối quan hệ gay gắt đến sống c hết giữa hai bố con.

Từ đó, Kỳ Chính thường xuyên lang thang ngoài đường, giống như chó hoang vô chủ không bị xích, liều mạng đáp trả những ai động đến anh. Mười bảy tuổi, nổi danh khắp cả trấn do một mình đánh lại cả băng xã hội đen.

Hạ Đằng đã từng thấy anh cãi nhau với bố. Bố bắt anh xin lỗi cô, cho anh một cái tát làm mặt anh lệch sang bên. Ông ngã xuống cầu thang, mọi người lập tức tránh xa anh năm mét, bao nhiêu tiếng thì thầm chê bai anh bất hiếu, mất dạy đều không lọt khỏi tai, để lại một bóng dáng thẳng tắp cô độc ở giữa.

Cô cũng từng thấy Kỳ Chính giúp bà ngoại mình dọn cơm, bà xoa đầu anh với vẻ mặt đong đầy yêu thương, nói rằng, “A Chính của chúng ta là một chàng trai tốt.”

Cô biết, anh cũng giống như mình, đều là những đứa trẻ đáng thương bị thế giới ruồng bỏ.

Giữa đêm dài tĩnh lặng, Kỳ Chính gục đầu vào vai cô rơi lệ.

Trong rạp chiếu phim, anh dùng tay che mắt cho Hạ Đằng, bởi vì cô không xem được phim kinh dị.

Cô không biết rằng lúc đó, ánh mắt của anh không hề nhìn màn ảnh, mà luôn lặng lẽ đặt trên người mình.

Có lẽ Hạ Đằng cũng không biết, đối với cô, cậu thiếu niên ấy vẫn luôn tự phá bỏ nhiều giới hạn của bản thân.

Lúc đầu, anh ghét cái vẻ thanh cao đó của cô, ghét đến sôi cả máu. Anh muốn kéo cô rơi xuống, rơi xuống vũng bùn này cùng mình.

Sau này, anh thà chôn vùi cả đời trong hố sâu nhơ nhớp, cũng muốn bảo vệ sự kiêu ngạo trong đôi mắt cô. Thiếu nữ mặc váy trắng, nhìn thấy mà ngỡ như là mơ. Cô tỏa sáng trên sân khấu, Kỳ Chính đứng trong góc tối chỉ nhìn vài lần mà nhung nhớ gần một đời.

Chuyến xe buýt cuối ngày, hai người tựa vào nhau ngủ gật. Lúc tỉnh dậy, Kỳ Chính đã chuẩn bị sẵn sàng việc mình lần nữa bị bỏ lại. Anh biết rằng, bản thân cứ như vậy sẽ chỉ có hai loại kết cục.

Hoặc là bị hồi ức bức đ iên, hoặc là bị cô độc tra tấn đến c hết.

Nhưng Hạ Đằng vẫn còn ở đó, cô ngủ ngon lành. Lúc trước đóng phim chạy show, có bao giờ được thoải mái như vậy.

Rất nhiều năm về sau, thanh xuân của Hạ Đằng chỉ còn lưu lại những tháng ngày ở phố huyện nghèo nàn ấy.

Cậu thiếu niên là người mang những mộng tưởng vô danh của cô, là sắc màu sáng thoáng qua trong sự tê liệt kéo dài, là bằng chứng cho sự đối đầu của cô với cuộc đời trắng đen lẫn lộn này.

Giữa lúc cô bị truyền thông đào bới lại lần nữa, chỉ có Kỳ Chính đến tìm Hạ Đằng.

Anh dành cho cô tất cả dịu dàng say mê vốn không còn lại bao nhiêu của mình, trấn an cô trong cơn hoảng loạn, vụng về thô lỗ lau nước mắt cho cô, bên ngoài thì vẫn mạnh miệng, “Khóc cái gì mà khóc, xấu c hết được.”

Hạ Đằng từng nói với anh: "Khóc vì cậu, không đáng chút nào."

Nhưng mỗi lần cô khóc đều là vì anh.

Người thiếu niên từng dắt tay cô băng qua con đường đầy hoa và nắng vàng, che chở cô dưới lớp áo khoác đồng phục, nhét vào miệng cô miếng mơ chua ráp đến ê răng, nuốt xuống mới nếm được vị ngọt ngào.

Chua và ngọt, giống như câu chuyện của riêng họ.

Tựa như khi ánh sao trời rơi xuống, làm bừng sáng lên cả một thời niên thiếu tươi đẹp dịu dàng.

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: ymaig

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN