logo
REVIEW>> MINH XUYÊN CÓ TRI HẠ
minh-xuyen-co-tri-ha
Tìm truyện
Donate

MINH XUYÊN CÓ TRI HẠ

Tác giả:

Tô Hạnh An

Reviewer:

AI_Anh Đào

Độ dài: 12

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 902

“Tôi tới đây tìm một người, anh ấy tên là Lệ Trạch Xuyên.”

“Thượng đế giao hòa bình thế giới này cho anh, anh giao phó bản thân cho em, được không?”

Lần đầu tiên Ôn Hạ gặp Lệ Trạch Xuyên, cô đã bị thu hút bởi gương mặt điển trai và khí chất quyến rũ đầy nam tính ấy. Chàng học bá trông có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng giữa những giây phút hỗn loạn anh đã xuất hiện, mang theo ánh sáng đến bên cạnh bảo vệ che chở cho cô.

Kể từ giây phút đó, trái tim cô đã không thể nào chứa thêm nổi một hình bóng khác.

Cô mặt dày mày dạn theo đuổi anh, mặc cho anh có bao lần cự tuyệt. Dù ai nói ngả nói nghiêng về Lệ Trạch Xuyên thế nào, cô vẫn một lòng một dạ tin tưởng anh. Cho dù trải qua sóng gió ra sao, Ôn Hạ vẫn tin rằng người đàn ông cô yêu là một người tốt, anh xứng đáng được hưởng trọn vẹn những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Nhưng ông trời vốn dĩ không công bằng, một người tốt như thế lại mang trong mình cuộc đời lắm bi ai và nhiều nỗi đau chồng chất. Cha anh là một kẻ bạo lực, còn mẹ thì lại là một kẻ điên. Người ta nói về anh bằng những từ ngữ không mấy hay ho, như những nhát dao từ từ lăng trì anh, khiến anh chẳng thể mở lòng ra đối diện với thế giới.

Kể cả cô, người đã cố gắng tìm mọi cách đến gần anh.

Song, đẹp xinh cũng không bằng chai mặt, sự theo đuổi cuồng nhiệt của cô cũng đã có ngày nhận được sự hồi đáp. Mặc dù đó chỉ là những tín hiệu mập mờ, nhưng cô tin rằng sẽ có ngày anh thuộc về mình dù là sớm hay muộn.

Thế nhưng đoạn kết đẹp đẽ kia lại chẳng hề xảy ra, cái c hết của mẹ anh đã khiến hai người cách xa nhau mãi mãi. Nhưng Ôn Hạ quyết không bỏ cuộc, cô đi khắp mọi nơi, tìm đủ mọi cách để có được tung tích của anh. Và dường như ông trời đã cảm động trước tấm chân tình của cô, nên đã cho cô thêm một cơ hội. Cô đã gặp lại anh, ở nơi Khả Khả Tây Lý đầy nắng gió này sau hai năm xa cách.

“Em nên gọi anh là Tang Cát hay là Lệ Trạch Xuyên? Em đang đứng trước mặt anh, vậy mà anh vẫn giả có thể giả vờ không quen biết em. Trái tim anh tàn nhẫn vậy sao?”

Hơn bảy trăm ngày đêm ròng rã tìm kiếm, thậm chí đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, nhưng thứ cô nhận lại được chỉ là ánh mắt lạnh lùng cùng những lời nói tàn nhẫn.

“Ôn Hạ, em đã biết từ lâu rồi, tôi không có trái tim. Cho nên em quên tôi đi, đừng vạn dặm xa xôi đến tìm tôi nữa.”

Có điều Lệ Trạch Xuyên dường như đã quên mất cô là người thế nào rồi. Có gan mặt dày mày dạn theo đuổi, có ý chí tìm kiếm anh đến chân trời góc bể, thì sao Ôn Hạ lại dễ dàng từ bỏ chỉ vì vài lời nói của anh?

Cô biết anh chỉ đang cố ý chọc tức, đả thương lòng kiên nhẫn của cô. Cô biết anh vẫn xem cô là cô tiểu thư nhà giàu yếu đuối như trước. Nhưng thời thế giờ đây đã đổi thay, cô không còn là cô tiểu thư chân yếu tay mềm của thời sinh viên nữa. Cô tự mình đi tới nơi này, cũng đã chuẩn bị tốt cho những điều tồi tệ nhất sẽ đến.

“Chỉ có kẻ yếu mới cần bảo vệ. Còn em, em không cần. Em cũng bình đẳng giống như anh, đều là chiến sĩ, nguyện dùng mạng sống của mình để hoàn thành lời thề.”

“Em nguyện ý cùng anh vượt qua đêm đen tối nhất, nếu ban ngày chậm chạp không tới, em sẵn sàng trở thành mặt trời của anh.”

Lệ Trạch Xuyên cố ý đẩy Ôn Hạ ra xa vì sợ ở bên anh cô sẽ lại gặp nguy hiểm.

Song hai năm trước cũng thế mà bây giờ cũng vậy, cô vẫn vì anh mà tiến thêm một bước, còn ngàn dặm xa xôi tới tận nơi này để tìm anh. Một cô gái dũng cảm không hề tỏ ra sợ hãi trước những trập trùng bủa vây, cũng chẳng tỏ ra ỷ lại dựa dẫm. Một cô gái như thế, làm sao anh có thể không thích cho được.

Cô chưa bao giờ coi anh là một con quái vật, là kẻ điên như miệng lưỡi thế gian. Trong tâm trí cô, anh vẫn như một anh hùng cái thế, là một trong những người cô tin tưởng nhất trên cõi đời này.

“Em chưa từng thấy bóng dáng hung bạo nào trên người anh, ngược lại, em chỉ nhìn thấy lòng tốt.”

“Anh là người duy nhất mang ánh sáng tới, em thích anh nhiều như vậy, thích đến phát điên.”

Ở Khả Khả Tây Lý này anh là một nhân viên tuần tra bảo vệ động vật quý hiếm, công việc của anh luôn đối mặt với nguy hiểm trập trùng, chẳng biết khi nào thân xác này sẽ tiêu tan.

Anh chưa bao giờ hứa hẹn với cô về tương lai, vì chính anh cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có nó. Nhưng cô lại một lần nữa đưa anh thoát khỏi vũng bùn, nhìn thấy ánh sáng, nói với anh rằng cái c hết chỉ là chuyện lẽ thường, tiếp tục sống mới là dũng cảm.

Thế nên anh muốn liều lĩnh chống lại số mệnh một lần, mở lòng mình, cùng nắm tay cô hướng về phía tương lai xa xôi.

“Anh ở chỗ này, với lời hứa của đức tin thiêng liêng, nguyện ý cưới Ôn Hạ làm vợ hợp pháp của mình. Dù tốt hay xấu, dù giàu hay nghèo, dù sức khoẻ hay bệnh tật, anh sẽ yêu và trân trọng cô ấy, đối với cô ấy vĩnh viễn trung thành.”

“Minh Xuyên có Tri Hạ”, một bộ truyện tuy ngắn nhưng có nội dung rất hay. Xuyên suốt câu chuyện là hành trình nữ chính Ôn Hạ theo đuổi lại Lệ Trạch Xuyên, cũng là khoảng thời gian để anh mở lòng mình, đón nhận tình cảm của cô gái anh hằng thương nhớ.

Lệ Trạch Xuyên là một người đàn ông “số khổ”, hoàn cảnh gia đình cùng những lời đàm tiếu xung quanh đã khiến anh thu mình lại, không dám đón nhận tình cảm của bất kỳ ai. Nhưng bằng sự chân thành và lòng quyết tâm theo đuổi đến cùng của Ôn Hạ đã làm cho anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cuối cùng đầu hàng trước tình cảm nồng nhiệt của cô gái này.

Bên cạnh chuyện tình của nam nữ chính, truyện còn là cuộc hành trình truy bắt ông trùm chuyên săn những loài động vật quý. Vậy cuộc hành trình ấy diễn như thế nào, nguy hiểm ra sao, các bạn hãy đọc truyện để biết thêm chi tiết nhé.

Có những con người vì lợi ích mà tranh nhau, nhưng có những con người luôn cố gắng đấu tranh để tìm lại công lý. Những con người giống như Lệ Trạch Xuyên tại Khả Khả Tây Lý cũng thế, họ đã làm một công việc dù gian khổ nhưng thật đáng để tự hào.

Cùng nhảy hố với mình để theo dõi hành trình của họ nhé mọi người!

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Vitamino96

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN