logo
REVIEW>> MEN SAY
men-say
Tìm truyện
Donate

MEN SAY

Tác giả:

Dũng Tây

Độ dài: 33

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 2261

Giới thiệu:

Lần đầu tiên Lâm Kiều tiếp cận anh trong quán bar, cô đã ghé vào tai anh nói chuyện. Xung quanh môi trường ồn ào phức tạp, bên cạnh còn có tiếng đồng nghiệp trêu chọc anh.

À, nói đến trêu chọc, các đồng cũng vô cùng ngạc nhiên, rằng một người chưa từng bước chân vào hộp đêm hay quán bar như anh lại có thể tìm được bạn gái ở đó, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người còn rất ổn định.

Thời điểm đó bọn họ không nghĩ nhiều, cũng không suy diễn lung tung, chỉ đơn giản là chọc ghẹo.

Lúc đó anh cùng đồng nghiệp đi uống vài ly, không say, chỉ là có chút buông thả, ngả lưng vào sô pha tán gẫu với bọn họ.

Lâm Kiều dừng lại phía sau lưng ghế sô pha của anh, vỗ nhẹ vào vai anh, anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô.

Là một người xa lạ.

Anh nhướng mày, ý là có chuyện gì không.

Lâm Kiều hơi khom lưng, bỏ qua âm thanh ồn ào la ó, vươn tay che miệng rồi ghé sát vào tai anh nói.

⌈Anh chàng đẹp trai, uống với nhau một ly không?⌋

Giọng điệu không nặng không nhẹ, còn mang theo vài phần ngả ngớn, trong một hoàn cảnh ồn ào như vậy lại dễ dàng làm say đắm lòng người…

Men say như một cái cớ, để người ta làm loạn, để nói lời mình không dám nói, để trút hết bực dọc tâm sự trong lòng. Trong tình huống ấy, có khi đến bản thân cũng chẳng ngờ được mình sẽ làm ra điều gì.

Ví dụ như mời gọi một anh đẹp trai tình một đêm, hay ma xui quỷ khiến đi theo lời mời gọi của một cô gái lạ.

Có lẽ tất cả bạn bè của Trần Mặc đều không ngờ rằng, người độc thân muôn thuở, còn chẳng bao giờ tới quán bar như anh, vừa tới một lần đã có người yêu vừa trơn tru vừa nhẹ nhàng như vậy.

Chắc đây là cái duyên mà người ta thường hay nói, duyên chưa tới có tìm cũng chẳng thấy, duyên tới rồi, nhắm mắt vẫn gặp nhau.

Trần Mặc gặp Lâm Kiều giữa không gian mờ ảo của quán bar, hoàn toàn là tình cờ, là anh tình cờ lọt vào mắt xanh của cô, sau đó là câu chuyện tình một đêm muôn thuở trong mấy câu chuyện, bộ phim. Hai người cũng chẳng ai có ý tiếp tục mối quan hệ này, họ đều là những người trưởng thành khá cởi mở, không nhất thiết phải quấn lấy một số quy tắc hay bị ràng buộc bởi một số tư tưởng.

Cho tới khi họ lại chạm mặt nhau lần nữa trong một lần đi tham dự đám cưới của bạn mình. Rõ ràng là hai người không có mối quan hệ gì, chưa từng quen biết, vòng bạn bè cũng không giao thoa với nhau, vậy mà lại có thể gặp lại nhau theo cách như vậy. Chắc hẳn là sâu trong thâm tâm hai người đều cảm thán sự kì diệu ấy của định mệnh chăng?

Như trăm sông đổ về một biển, Trần Mặc và Lâm Kiều quyết định hẹn hò với nhau. Rồi hai người chuyển về sống chung, bắt đầu một cuộc sống bình yên như một đôi vợ chồng đã kết hôn lâu năm.

Trần Mặc chỉ là một người bình thường, Lâm Kiều cũng không có điểm gì là hơn người. Thực ra, trên thế giới này, đa phần chúng ta đều chỉ là người bình thường, có đôi khi ta sẽ cảm thấy mình có gì đó thật hơn người nhưng rồi đến khi gặp được những người tài năng thật sự, ta mới nhận ra bản thân chỉ là tốt hơn so với mức bình thường một chút chút thôi. Mà cuộc sống của chúng ta thì càng không khác mấy so với những người bình thường khác trên quả địa cầu quay tròn này.

Chi tiết có thể khác biệt nhưng nhìn chung những giai đoạn lớn thì đều như nhau. Nhưng không phải vì không có gì đặc biệt mà cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán. Có nhiều lúc ta sẽ ao ước về cuộc sống của những người đặc biệt ít ỏi đó, ước mình được sống như trong phim trong truyện, ước có người yêu hoàn hảo mười điểm như một số video vô tình lướt thấy trên mạng.

Nhưng biết đâu một ngày nào đó, lúc ngồi nhâm nhi một cốc trà nóng, ta lại chợt nhận ra cuộc sống của người bình thường cũng có những thứ khiến người ta ao ước. Giống như cuộc sống của Trần Mặc và Lâm Kiều vậy.

Câu chuyện của họ rất giản dị, rất đời thường, là một cuộc sống, một câu chuyện mà khiến ta cảm tưởng như có thể gặp được ở bất cứ đâu trên đời này.

Đi làm rồi lại về nhà, hôm nay em nấu cơm anh rửa bát, hôm nào đó nếu anh có hứng thú thì nấu cơm cho em, còn bát thì để đó em rửa.

Lúc nào không có việc gì thì chúng ta có thể ra ngoài đi dạo, tới siêu thị nhặt mấy đồ gia dụng, vài thứ nhỏ nhỏ xinh xinh, có nhã hứng thì cuối tuần có thể tới rạp xem một bộ phim.

Buổi tối anh làm việc của anh, em xem phim của em, nếu anh có chán thì qua xem với em cũng được. Rồi có những ngày, khi em ngồi ôm máy tính viết lách thì anh ngồi thảnh thơi lơ mơ ngủ gật trong lúc nhìn cơn mưa rơi ngoài trời.

Cuộc sống vốn chỉ giản dị như thế thôi, đôi khi vui vui buồn buồn với những áp lực cuộc sống, với củi gạo mắm muối, nhưng khi những nỗ lực đạt kết quả thi lại cảm thấy những áp lực đó đều xứng đáng cả. Thực ra vốn không phải cuộc sống của ai cũng có thể bình yên như thế. Rất nhiều người phải vật lộn với muôn vàn khó khăn và trắc trở, lo nay lo mai, tốn rất nhiều sức mới có được một chút bình yên.

Nhưng so với một cuộc sống xa hoa và thậm chí ngoài tầm với, có lẽ những ngày tháng giản dị êm đềm như trong câu chuyện của Trần Mặc và Lâm Kiều sẽ càng được yêu thích hơn.

Đó chính là cảm xúc được truyền tải qua "Men say", đây là một câu chuyện đời thường, không có cao trào, không có gút mắc, chỉ là từ ngày này qua ngày khác của Trần Mặc và Lâm Kiều. Đọc thì không có gì đâu, nhưng có nhiều lúc chắc bạn sẽ cảm thấy tự dưng muốn có người yêu ghê, hay cảm thấy sau này cuộc sống của mình chỉ cần được như vậy thôi là tốt rồi.

Sau khi đọc quá nhiều những câu chuyện sóng gió trắc trở, "Men say" của tác giả Dũng Tây là một sự lựa chọn không tồi để bạn thư giãn và trải nghiệm cảm giác bình yên. Truyện có cảnh H nhưng mượt mà và cũng khá chất lượng, là một sự kết hợp hài hòa trong mạch truyện, cuộc sống mà, vẫn phải có tình thú chứ các bạn nhỉ.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Làn Truyện

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN