logo
REVIEW>> MẸ NỮ PHỤ LÀ ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA ÔNG TRÙM GIỚI THƯỢNG LƯU
me-nu-phu-la-anh-trang-sang-cua-ong-trum-gioi-thuong-luu
Tìm truyện
Donate

MẸ NỮ PHỤ LÀ ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA ÔNG TRÙM GIỚI THƯỢNG LƯU

Tác giả:

Lâm Miên Miên

Reviewer:

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 102

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 185

“Anh sẽ thích em mãi mãi chứ?”

“Không.”

“Em sẽ làm được.” – em sẽ thích anh mãi mãi.

***

Trịnh Vãn của năm ba mươi tám tuổi đã góa chồng, hiện đang làm một bà mẹ đơn thân. Kể từ khi chồng cô qua đời vì tai nạn giao thông, cuộc sống vốn quen được che chở bảo bọc trở nên thật lao đao vất vả.

Cô vừa phải chống đỡ ngôi nhà xuống cấp đã xập xệ, vừa phải đồng hành cùng con gái Trịnh Tư Vận vượt qua thời gian dậy thì nhạy cảm nhất. Trịnh Vãn nghĩ rằng, thật ra cả quãng đời còn lại nếu như vậy thì cũng không quá tệ, cô vẫn còn cha mẹ, còn có con gái, hơn nữa nếu để giành được một khoản thì lúc về già cũng không đến nỗi nào.

Cuộc sống êm ả, bình yên phẳng lặng, nhưng dần dần lại xoay chuyển, trở về quỹ đạo ban đầu vốn có của nó. Mọi chuyện bắt đầu khi Nghiêm Dục ném một mẩu giấy vo tròn ra, trúng chân của Trịnh Tư Vận trong giờ thi. Giám thị coi thi lập tức nổi giận, xách cả hai đứa trẻ lên phòng kỷ luật.

Trịnh Vãn nhận được điện thoại liền chạy đến trường học. Lúc bước chân vào trong phòng, cô có hơi sốt ruột, nhưng phần nhiều là kinh ngạc vì gặp lại được người cũ. Ừm, cũng có thể là do trái đất thật quá tròn, bao nhiêu năm rồi nhỉ? Hình như là mười chín, hai mươi năm.

Hai mươi năm không gặp, trông anh đã khác xưa rất nhiều rồi. Cũng phải, anh đâu thể mãi là chàng thiếu niên ngông cuồng tự cao tự đại năm đó đã từng cưng chiều cô đến tận trời xanh?

Nghiêm Quân Thành, tổng giám đốc tập đoàn Thành Nguyên, nhân vật truyền kỳ hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, là chú của Nghiêm Dục, cũng là mối tình đầu của Trịnh Vãn.

Khi còn học cấp ba, thành tích của anh xuất sắc đến nỗi đủ để đỗ vào bất cứ trường đại học danh giá nào. Khi đã đi làm, thành quả của anh cũng khiến người ta phải líu lưỡi. Nhớ lúc trước, Nghiêm Quân Thành đã rất hào phóng vung tiền ra để nuông chiều cô, bây giờ người ta vẫn còn rất giàu có nhưng là bằng hai bàn tay của mình. Nhìn lại mình, vẫn sống trong khu chung cư xuống cấp, đôi lúc còn phải cắt giảm chi tiêu để tiết kiệm, Trịnh Vãn không khỏi thở dài.

Cô còn chưa kịp cảm thán xong thì Nghiêm Quân Thành đã xuất hiện ở dưới nhà cô ngay trong đêm hôm đó.

***

Từ sau khi chồng qua đời, nguyện vọng duy nhất của Trịnh Vãn chính là Trịnh Tư Vận. Cho dù tính cách của cô rất mềm mỏng dịu dàng, nhưng chỉ cần liên quan đến Tư Vận, cô luôn sẵn sàng giơ móng vuốt của mình để che chở, bảo vệ con. Cô đơn thương độc mã chiến đấu, với gánh nặng cuộc sống, với cả sự cô đơn, với tính cách ngỗ nghịch của con gái, những lúc vấp ngã cũng mỉm cười không thể nói ra.

Không biết từ lúc nào, Nghiêm Quân Thành đã lặng lẽ xuất hiện trở lại trong cuộc sống của cô. Bất tri bất giác, thoang thoảng nhẹ nhàng tựa gió, như thể anh đã đứng ở đó từ rất lâu, rất lâu rồi. Chỉ cần thấy cô thoáng yếu lòng, anh liền có thể xuất hiện mà an ủi cô.

Trịnh Vãn không phải là cô gái mười tám tuổi nữa, cô hiểu anh muốn gì. Trịnh Vãn đã ba mươi tám tuổi, cô biết bản thân cần những gì. Có thể là một mái ấm, một chỗ dựa, một người bạn đồng hành trên quãng đường còn lại. Kể từ lúc cô chấp nhận để anh khoác áo lên đôi vai mảnh khảnh, chấp nhận nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của anh, cô đã để anh trở lại trong cuộc sống của mình một lần nữa.

Nghiêm Dục trông thấy mà khiếp sợ. Từ bao giờ người chú uy nghiêm như tượng đài trong lòng cậu lại trở nên dịu dàng, nhún nhường khép nép như vậy? Chú mắc bệnh sạch sẽ nhưng lại ăn thức ăn thừa của người khác? Chú nghiêm khắc quy củ như vậy lại vứt hết công việc chỉ để chạy qua ăn cơm rồi đứng rửa bát? Còn nữa, tại sao lại là mẹ của Trịnh Tư Vận vậy?

Trịnh Tư Vận cũng chưa kịp thích nghi. Kiếp trước, cô đối xử tệ bạc với mẹ, đến khi mẹ qua đời cũng không kịp nói lời xin lỗi. Kiếp này, cô đã hạ quyết tâm học tập thật tốt để mẹ không phải chịu vất vả nữa. Nhưng tại sao còn chưa kịp đỗ đại học thì mẹ đã trở thành phu nhân của ông trùm bậc nhất của giới thượng lưu vậy?

Trịnh Vãn thì lại không nghĩ được nhiều như vậy. Cô có chút không ngờ rằng, giữa mình và Nghiêm Quân Thành lại tự nhiên đến như thế. Những hành động, cử chỉ, lời nói, suy nghĩ ấy hiển nhiên đến nỗi, tựa hồ giữa hai người chưa từng có xa cách, tựa như họ vẫn còn sống mãi trong những mùa hạ của tuổi đôi mươi. Chỉ cần một câu thở dài của Trịnh Vãn, Nghiêm Quân Thành dù là mười tám hay ba mươi chín đều chạy đến ngay trong đêm, dựa vào lan can ngắm sao đợi cô, cho dù là ban công khu chung cư cũ, hay là ở một thành phố xa lạ nào khác.

Trịnh Vãn biết anh là người rất cao ngạo, cô lo rằng anh không thể chấp nhận việc xem Trịnh Tư Vận như con gái của mình. Nghiêm Quân Thành không nói, không bày tỏ lòng mình, nhưng việc anh chấp nhận cô bé thể hiện rõ ràng qua việc lựa chọn trang phục đi họp phụ huynh tận cả tiếng đồng hồ, cẩn thận nghe tư vấn để chọn quà cáp, sau đó là đọc đi đọc lại sách giáo khoa lớp chín để giảng bài cho Tư Vận.

“Nghiêm Quân Thành, anh đối với em thật tốt quá. Em muốn tặng cho anh thứ gì đó, anh nói xem anh muốn gì?”

“Vậy, em đan cho anh một cái khăn nhé?”

Khoảnh khắc đó, anh không nhìn thấy được sự mất mát trong mắt cô. Cô cũng bỏ lỡ u ám trong mắt anh.

Cho dù hiện tại vô cùng hạnh phúc, nhưng không ai trong hai người có thể phủ nhận rằng, năm ấy, một Trịnh Vãn vô cùng nhút nhát dễ ngại ngùng, luôn bị động trong mọi việc, chỉ chủ động duy nhất một lần.

Đó là lúc cô nói chia tay với anh.

Vì sao vậy? Anh từng đỏ mắt hỏi cô, có phải là do ba mẹ anh bắt ép cô hay không? Cô lắc đầu đáp rằng, “Em đã từng hứa sẽ không chia tay với anh dù bất kỳ lý do gì, trừ phi chính em không yêu anh nữa.”

Có nghĩa là, lúc ấy cô đã không còn yêu anh nữa rồi. Năm mười sáu, mười bảy tuổi, cô yêu chàng trai ngông cuồng, kiêu ngạo ấy là thật. Nhưng năm mười tám, Trịnh Vãn đã thấy khiếp sợ sự độc đoán, mạnh mẽ của anh. Cô đăng ký nguyện vọng ở một thành phố khác, sau đó gặp gỡ và kết hôn với một chàng trai khác.

Có một người dù đã qua đời, nhưng vẫn đủ để tạo thành khoảng cách vô hình giữa hai người họ. Sự bao dung, sự im lặng của anh, khiến cho cô an tâm, cũng khiến cho cô thấy ngạt thở, ở một nơi nào đó, vào một lúc nào đó.

Có phải là lúc chạm vào vết sẹo trên chân của anh hay không? Hay là lúc cô phát hiện ra rằng, anh dường như rất để tâm vào quá khứ?

Trịnh Văn nhớ lại, đã từng có một cô gái hỏi bạn trai của mình như thế này.

“Anh sẽ thích em mãi mãi chứ?”

“Không.”

“Em sẽ làm được”, cô gái bướng bỉnh, bất bình đáp.

Trên thực tế là, người nói “em sẽ làm được” lại không làm được, cô ấy yêu người khác và ở bên anh ta mười hai năm.

Còn người nọ từng đáp “không”, lại yêu suốt cả một đời.

***

Trong giấc mơ của Nghiêm Quân Thành năm mười bảy tuổi, xuất hiện một thiếu nữ. Cô xinh đẹp dịu dàng, nói chuyện với người khác luôn mỉm cười, dường như chưa bao giờ thấy cô cau mày hay nổi giận. Anh thì hay phớt lờ cô mỗi khi đi ngang qua, lại không kìm lòng mà nhìn trộm cô trong giờ học.

Năm mười bảy tuổi, Nghiêm Quân Thành có được cái gật đầu của Trịnh Vãn. Năm mười tám tuổi, anh chở cô chạy qua con đường đầy sao, ngắm nhìn và thầm ước những điều ước ngây ngô ấu trĩ nhất có thể. Năm mười chín tuổi, anh có được lần đầu tiên của cô. Anh nghĩ về tương lai của họ, nghĩ về một mái nhà và một gia đình nho nhỏ.

Cũng là năm mười chín tuổi, cô nói rằng muốn chia tay anh. Sau đó, cô cắt đứt liên lạc, bay đến một thành phố khác.

Nàng thơ trong giấc mộng năm nào đã biến mất như vậy. Ngày cô rời đi, Nghiêm Quân Thành lái xe quá tốc độ dẫn đến tai nạn. Ngày anh có đủ tiền chạy đến thành phố kia, anh thấy cô yêu một người khác. Và ngày cô kết hôn, bước vào lễ đường, trao lời hứa hẹn với người đàn ông khác, anh đã nghĩ, giá như kết thúc ngay bây giờ cũng tốt.

Kết thúc ư? Anh không biết.

Anh không dằn lòng được mà cứ dõi theo cuộc sống của cô. Từ lúc cô hạ sinh con gái, lúc cô đầm ấm với chồng con của mình, đến khi cô trở thành góa phụ, khi cô cắn răng bước trở vào vòng xoáy hỗn độn của cuộc sống, và khi cô chạy vào trong văn phòng kỷ luật hôm đó, thoáng chốc cũng đã hai mươi năm.

Trịnh Vãn của hai mươi năm sau cuối cùng đã ngoảnh đầu lại nhìn anh, và nhận ra rằng, chàng trai của cô vẫn còn đứng ở đó.

Họ không còn yêu nhau bằng những lời đường mật, bằng những cái hôn đầy ngượng ngùng, hay đỏ bừng cả mặt mỗi khi có giáo viên nhìn lướt qua đôi tay đang đan chặt dưới gầm bàn nữa.

Họ yêu nhau bằng những chín chắn của tuổi tứ tuần, từ những hạnh phúc bình dị ấm áp trong cuộc sống giản đơn này. Mỗi sáng thức dậy có thể cùng nhau dùng bữa, buổi chiều cầm một chiếc ô chạy đến chỗ làm khi tan ca, buổi tối cùng nhau xoay tròn giữa điệu nhạc hoài cổ.

Ở một thế giới song song khác, Trịnh Vãn nhìn thấy mình bước đến bên cạnh một chiếc giường. Trên giường là một ông lão râu tóc bạc phơ, nhìn thấy cô, ông lão run run vươn bàn tay đầy xương xẩu của mình ra: “Em tới rồi”, em tới đón anh rồi.

Nước mắt của cô bất chợt tuôn rơi, và cô lại nhìn thấy Nghiêm Quân Thành bốn mươi tuổi hoảng hốt nhìn cô, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà phải không?

Đúng vậy. Cho dù không thể cùng nhau trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất của đời người, nhưng mà, chúng ta vẫn còn những ngày dài tháng rộng còn lại.

Trịnh Vãn, chúng ta vẫn còn có thể cùng nhau già đi.

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quả Tầm Xuân - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN