logo
REVIEW>> MÊ MUỘI
me-muoi
Tìm truyện
Donate

MÊ MUỘI

Tác giả:

Ngung Cửu

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 73

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 745

Giới thiệu:

An Thính Miên luôn nghĩ rằng đối với Vân Ngạn, cô chỉ là người mà anh phải chịu trách nhiệm do một lần sai lầm tuổi trẻ, hoặc là vì muốn trốn tránh cuộc liên hôn gia tộc nên bất đắc dĩ anh mới chọn cô.

Nhưng đối với Vân Ngạn mà nói, cô là người anh yêu thầm đã lâu, là đóa hoa sơn trà trắng mà anh dùng cả trăm phương ngàn kế để có được.

Người ngoài đều nói cậu hai nhà họ Vân thủ đoạn thâm sâu, nếu so với ông nội anh thời tay trắng lập nghiệp thì có khi cũng chỉ hơn chứ không hề kém.

Gần đây trong giới có một tin đồn, cậu hai nhà họ Vân tốt thì có tốt, nhưng vậy thì sao chứ?

Nghe nói anh đã sắp 30 tuổi rồi mà vẫn chưa từng có bạn gái, chỉ sợ, không “được”.

Trong một buổi tụ tập, Vân Ngạn chơi thua, bị bắt phải gọi điện cho người đầu tiên trong danh sách WeChat, nói với người đó rằng “Anh yêu em”.

Lúc Vân Ngạn mở điện thoại lên, vào WeChat, mọi người nhìn thấy ghi chú của người ở vị trí trên cùng thì trợn tròn mắt ngạc nhiên. Hơn nữa, đây cũng là người duy nhất được ghim tin nhắn.

Vân Ngạn vẫn ung dung điềm tĩnh.

Nhưng sau rất nhiều lần bị từ chối cuộc gọi, trong lòng mọi người đều căng thẳng, ai cũng đoán được kết cục của người này sẽ như thế nào rồi.

Điện thoại lại tiếp tục gọi đi, cuối cùng thì lần này cũng nối máy được. Đầu bên kia truyền đến âm thanh êm tai của một cô gái nhỏ ngoan hiền tỏ ra hung dữ.

“Chuyện gì?!”

Vân Ngạn nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói: “Anh yêu em.”

Bên kia điện thoại im thin thít.

Một lát sau mới vang lên tiếng nói dịu ngọt của cô gái nhỏ: “Đừng tưởng nói lời hay ý đẹp thì em sẽ tha thứ cho hành vi cầm thú của anh tối hôm qua.”

Vân Ngạn mất tự nhiên “khụ khụ” vài tiếng, ngắt lời cô gái nhỏ đang tố cáo anh.

“Khụ cái gì mà khụ, cầm thú.”

***

Gần đây cô gái nhỏ rất hay chê Vân Ngạn lớn tuổi. Dù anh không biết vợ anh vô tình hay cố ý, nhưng cô đã thành công khiến anh phải thao thức hằng đêm, phải nghĩ suy không ngừng.

Anh chỉ cách vợ anh có tám tuổi thôi. Với cái khoảng cách tuổi tác này… Nếu nói hoa mỹ, dễ nghe thì là “chồng trưởng thành chín chắn, vợ yêu kiều xinh đẹp”; nhưng còn nếu nói thẳng ra thì là “chồng già vợ trẻ” rồi còn đâu nữa. Mặc dù anh chưa lớn tuổi, chưa già dặn đến nỗi xứng đáng bị gọi là “già”, nhưng mà ngoài kia người ta đồn đại gì, Vân Ngạn anh đều biết hết cả.

Chỉ là, anh vẫn cứ thấy “tổn thương” như thế thôi.

Nhưng nếu hỏi Vân Ngạn là anh có muốn trẻ lại tám tuổi hay không, thì anh sẽ trả lời ngay một chữ “không” mà chẳng do dự gì hết. Vì, cũng nhờ cái khoảng cách tuổi tác này mà anh biết đến anh trai của An Thính Miên, được gặp gỡ cô, rồi cũng nhờ đó nên anh mới có vợ được kia mà. Thế nên, giữa việc “hồi xuân” và “có vợ”, tất nhiên là anh sẽ thẳng tay chọn vợ anh rồi.

Phải rồi, có lẽ, nói đến đây thì ai cũng đã biết rằng Vân Ngạn cách vợ anh, tức An Thính Miên, những tám tuổi. Nhưng thật ra, nếu trừ yếu tố này ra rồi xét đến những mặt khác, Vân Ngạn tự thấy anh và vợ anh cũng xứng đôi lắm. Đến cả việc gặp gỡ nhau thôi, mà cũng giống như là ông trời cố ý sắp xếp cho họ đến bên nhau vậy.

Chuyện kể ra thì cũng không dài cho lắm…

Năm ấy, ở Đức, anh vô tình gặp gỡ và quen biết An Nguyên. Vốn dĩ chuyện gặp được đồng hương nơi đất khách đã chẳng dễ dàng gì rồi, mà hai người đàn ông này còn bằng tuổi nhau, còn vô tình đi trên cùng một con đường nữa, vậy nên, họ cứ trở thành bạn với nhau một cách tự nhiên như thế đấy.

Khi đã bắt đầu thân thiết với nhau hơn, Vân Ngạn mới dần biết về hoàn cảnh và quá khứ của An Nguyên, thế là từ đó, anh cũng lặng lẽ giúp đỡ anh ấy nhiều hơn, rồi lâu dần, hai người dần trở thành những người bạn thân chí cốt ngoài đời và những đối tác quan trọng của nhau trong công việc. Cứ thế, cho đến một ngày, ngày mà em gái An Thính Miên của An Nguyên đến Đức để thăm anh trai cô…

Khi ấy, cô bé An Thính Miên chỉ mới mười mấy tuổi thôi. Cô bé Thính Miên khi đó sợ người lạ lắm, chỉ dám nép sau lưng anh trai, lặng lẽ giương đôi mắt to tròn ra mà nhìn anh thôi. Lúc đó còn chưa có ai nghĩ xa xôi gì, chỉ cho rằng, đấy là lần đầu tiên An Nguyên giới thiệu em gái anh ấy với bạn bè thân thiết thôi. Nhưng về sau ai nấy mới vỡ lẽ, “sói” chỉ lớn hơn con gái nhà người ta tám năm tuổi thôi thì cứ vẫn là “sói”, “trâu già” cỡ nào thì cũng vẫn là “trâu”.

Thì ra “trâu già” này đã “xấu bụng” kể từ khi ấy rồi, không chừng là còn sớm hơn cả lúc đó nữa chứ…

“… Em vẫn luôn xem anh là anh trai, anh lại xem em là thứ gì chứ?”

“Nhưng anh không muốn là anh trai em.”

“Thế anh muốn là cái gì của em?”

“Anh hợp làm chồng em.”

Về phần tại sao Vân Ngạn lại tự thấy anh và cô vợ nhỏ An Thính Miên của anh rất xứng đôi ấy à? – Kể ra thì cũng có nhiều lý do lắm.

Có thể là vì ngoại hình của họ hết sức đẹp đôi, khi đứng cạnh nhau thì người khác sẽ bất giác quên đi “khoảng cách thế hệ” giữa hai người; cũng có thể là vì ai cũng nghĩ anh là người cứng ngắc và nguyên tắc, còn cô thì mềm mại và dịu dàng. Có thể là vì anh thì rất muốn che chở cho cô, muốn mang hạnh phúc đến cho cô, còn cô thì lại rất cần một người ở bên, đồng hành và bầu bạn cùng cô; hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là vì anh đã “ủ mưu từ lâu”, còn cô thì chỉ có thể “nhảy” vào “chiếc hố” mà anh đã giăng ra sẵn mà thôi.

Có thể là vì “ăn muối” nhiều hơn con gái nhà người ta tám năm, có nhiều “kinh nghiệm” và “trải nghiệm” hơn, nên Vân Ngạn luôn là người “đi bước trước” trong mối quan hệ giữa anh và An Thính Miên.

Khi sắp trở thành “anh trai nuôi” của cô thì anh thận trọng bước từng bước một chỉ để xuất hiện trước mặt cô. Khi cô đã quen với sự tồn tại của anh, thì anh từng bước dẫn dụ cô vào tròng, rồi lại nhân lúc anh trai cô vắng mặt, anh đã “hợp pháp hóa” mối quan hệ ấy, nghiễm nhiên trở thành người chồng hợp pháp của An Thính Miên.

Đã thích thì phải nói, đã yêu thì phải biết hành động. Về phần đến bao giờ mới thật sự chinh phục được trái tim người thương, Vân Ngạn hết lòng tin vào chính mình, bởi vì anh biết, rồi ngày ấy sẽ đến, sẽ đến nhanh thôi…

“Em chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ gả cho người khác. Bởi vì đó là anh nên em mới đồng ý, bởi vì đó là anh nên em mới dễ dàng đón nhận sự đụng chạm của anh. Hình như em cũng hơi thích anh rồi, anh có thể chờ em với được không?”

“Chờ em làm gì cơ?”

“Em sợ anh thích em nhiều quá thì anh sẽ cảm thấy bất công, vậy nên chờ em thích anh nhiều như anh thích em đi.”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quince, Quýt - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN