logo
REVIEW>> MAI LẠI NỞ
mai-lai-no
Tìm truyện
Donate

MAI LẠI NỞ

Tác giả:

Hồ Điệp Seba

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 18

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 512

Đời người như bèo trôi gợn sóng nước, có lẽ ai rồi cũng sẽ tìm thấy cho riêng mình chốn về sau cuối, tin rằng đó sẽ là bến cảng thả neo tránh gió sau từng hồi tung hoành lưu lạc khắp nhân gian…

Duyên phận giữa người với người có biết chăng chứa đựng bao nhiêu diệu kỳ?

Diệu kỳ đến đâu mới có thể gắn kết hai con người xa lạ chẳng đi chung lối? Diệu kỳ đến mấy mới có thể viết nên một khát vọng gia đình từ ba con người không cùng dòng máu, không chung huyết thống?

Chàng là cậu ba Lục gia, tên Lục Thượng Thiện, tự Trì Doanh. Tuy Lục gia cũng là một gia tộc sừng sững lâu đời, nhưng chàng mang trên mình thân phận con thứ bao nhiêu năm cũng là bấy nhiêu năm mang tiếng một gã trai tầm thường, thấp cổ bé họng. Chàng chẳng nuôi giấc mộng quan lộ, từng bước trở thành mệnh quan triều đình như bao nam tử thời ấy. Tuy cũng học ra thành tài, cũng đỗ tú tài như bao người, nhưng công danh chẳng được toại ý, sau cùng chàng lại lựa chọn rẽ bước trở thành một nho thương rong ruổi trời Nam đất Bắc.

Bởi vì chàng từng ngậm hết mọi đắng cay khổ sở khi đeo thứ xiềng xích mang tên “thân phận con thứ”, thế nên mới càng thấu hiểu cho số phận của hài tử thiếp thất. Chàng cũng hiểu với tính cách phóng khoáng không chịu nổi chút bó buộc nào của mình, sớm muộn gì cũng sẽ khiến thê tử mình trở thành oán phụ khuê phòng, tuổi xuân chỉ có thể chôn vùi trong bể đơn côi tủi nhục. Thế nên, chàng vô cùng bài xích việc tái giá, tình nguyện đổi hôn nhân để có được sự tiêu dao tự tại cho ngày rộng tháng dài.

Ngỡ như trong số mệnh chàng chẳng còn có thể tồn tại thứ gọi là “nhà” nữa. Ngỡ như cuộc đời này của chàng chỉ có thể quẩn quanh gánh vác sức nặng ngàn cân của chữ “hiếu”, chữ “ân” đến chẳng một lối thoát. Ngỡ như cơn mệt mỏi chán chường này sẽ chỉ mãi ứ đọng một góc thật nhỏ thôi…

Ấy thế mà cũng có một ngày, chàng lãng tử phong trần lang bạt khắp chốn ấy lại vì một người mà cam tâm dừng bước, cam tâm canh gác một nụ cười chẳng ngơi nghỉ, cam tâm dốc lòng dựng xây giấc mộng gia đình…

Bao khát vọng cùng bao nỗi tuyệt vọng về tình thân tại những đêm dài thao thức tựa cơn thác cuộn chảy kiếm tìm cội nguồn. Thì ra, nỗi bi ai chẳng chốn dung thân của khoảnh khắc này chính là khởi đầu cho bao điều đẹp đẽ của mãi sau này.

Tại nơi đây, nàng chỉ là Lưu nương tử – một con người bình thường vô cùng, nhỏ bé vô cùng, đến cái tên thuộc về mình còn không được phép được có, thì sao có thể nói đến chuyện nghịch chuyển càn khôn. Dẫu từng bị nhân gian ngộ thương đến tan tác nát tan, nàng vẫn luôn là người linh tuệ thông minh đến nhường ấy, luôn là người mang sự cao ngạo bất quần lại trong trẻo lạnh nhạt đối mặt với bao lời đàm tiếu, nhạo báng nơi thế nhân.

Hai đời khổ đau đã tạo nên nàng, Lưu nương tử của hôm nay – nàng tựa đoá hồng mai rực lửa dưới trời đêm, tựa linh hồn cô độc ngạo nghễ chẳng chịu dừng bước.

Có lẽ vì nàng biết rằng, một thoáng kinh hồng nơi đáy mắt hay chút ái niệm tàn dư tự thuở nào đều sẽ hoá thành dáng hình dưới lần áo, hết thảy sẽ cùng nhau tan biến đi, để dành lại nỗi hoang vu bất tận nơi đáy lòng. Nên nàng cứ mãi dằn lòng mình xuống, dùng ánh mắt thản nhiên mà cất bước trong cuộc đời…

[“Tôi biết từ lâu, tình yêu là thứ không dây vào được. Một khi dây vào, thì phiền não sẽ bộc phát, lại thêm biết bao biến số…”

Hoa thơm tan hết, cô đơn nở muộn nhất.]

Đoá đồ mi nở muộn ôm lấy bao nỗi tịch mịch. Thời khắc nở rộ cũng là khi úa tàn không cách nào luân hồi…

Nàng âm thầm viết nên từng nét bút nguệch ngoạc, mỗi nét mực thẳng thực là mỗi một lần những trống trải vô định không ngừng xâm lăng cõi lòng.

Nhưng rồi, Lục Thượng Thiện lại đến lấp đầy những khoảng trống dài vô vọng trong nàng. Chàng tựa cơn cuồng phong ngang tàng, tựa trận vũ bão quét quanh, khiến cuộc đời vốn ngưng trệ bâng khuâng của nàng thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Nàng thấy phận mình là phận đồ mi đơn côi nở muộn, nhưng lại chẳng hay chẳng biết chính mình là nhành mai nở hai độ Lục Thượng Thiện hết mực trân quý. Ở một đêm trăng thanh mai nở, trong cơn chếnh choáng của hơi men, dáng hình nàng đã chậm rãi bước vào tâm trí người lãng tử ấy và rồi trở thành làn gió ấm trong cuộc đời đơn bạc của người nọ non nửa cuộc đời, mãi chưa từng rời đi…

“Trăng tròn như cái mâm bạc, ánh trăng chiếu rọi, như thuỷ tinh lưu ly điểm tô, không khí thanh lãnh sạch sẽ, mọi thứ lặng yên, thoáng như không còn ở nhân gian.

Đạp trên tuyết mới sàn sạt, hương mai lững lờ, ngày một rõ ràng. Nếu chàng nhớ không lầm, cây lạp mai kia ở tây hồ sen, bên cạnh cầu nhỏ hình vòm.

Nhưng lần đầu tiên thứ chàng nhìn thấy không phải là đoá mai đỏ như lửa lớn đốt trời, mà là cô gái đứng nơi hồ sen khô cạn, trên cây cầu hình vòm.

[…] Tóc dài bay bay, đứng trên hồ sen giữa đông, dưới mai như lửa, đáng chú ý đến thế, như một linh hồn cao ngạo xinh đẹp.

Khi nàng ngẩng đầu nhìn, ánh trăng nhuộm đến nửa mặt trong sáng, vết sẹo dài trong bóng tối lại có phần toả sáng.

Đẹp đến mức thê lương như thế.

Không khí kia, càng thống khổ chèn ép biết bao.”

Ắt hẳn phút giây ấy đã làm cháy bùng lên đám tro tàn sớm đã phủi bụi trong Lục Thượng Thiện.

Lần đầu tiên, chàng khát khao có được một gia đình nhiều đến thế. Lần đầu tiên, chàng ước chi sẽ có một người để dành ngọn đèn con ngóng trông chàng trở về lúc chiều tà.

Càng yêu phải càng hận, càng sợ mất đi phải càng vô tâm hững hờ. Có như thế mới mãi được ở cạnh bên chàng, có như thế mới vĩnh viễn không phải chịu kết cục mất đi như bao lần…

Tình yêu này chỉ nên phong kín ở chốn xa xôi ấy. Dẫu biết hay chăng, dẫu chưa từng nói ra thành lời, tình ý nơi đáy mắt là thứ chẳng thể dối gạt người.

“Nếu không thích em như vậy, cứ nói sớm…”

“Tôi là người mắt toét, nói một không hai.”

“… Em không hiểu. Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.”

“Tôi muốn có một gia đình…”

Mai sau dù có ra sao, dù họ có đi đến chốn tận cùng đất trời, chắc chắn họ sẽ quay lại vùng đất này – nơi có hơi ấm gia đình họ từng khát vọng…

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Tây An, đã có thay đổi ở một số từ ngữ cho phù hợp với đại từ của bài review.

[…]: Trích một phần từ văn án.

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN