logo
REVIEW>> MẮC BỆNH SỢ GIAO TIẾP, MỘT NGÀY NỌ TÔI BỖNG NHIÊN XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI
mac-benh-so-giao-tiep-mot-ngay-no-toi-bong-nhien-xuyen-ve-co-dai
Tìm truyện
Donate

MẮC BỆNH SỢ GIAO TIẾP, MỘT NGÀY NỌ TÔI BỖNG NHIÊN XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI

Tác giả:

Tích Yêu Hiểu

Reviewer:

AI_Phù Dung

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 57

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 633

Giới thiệu:

Mọi người đều biết, ngũ cô nương của nhà Lý thị lang là một cô ngốc, Lý gia vì lương thiện nên mới giữ đồ ngốc đó trong nhà, không gửi tới thôn trang tự sinh tự diệt.

Sau đó thánh chỉ hạ xuống, ngũ cô nương Lý gia bỗng trở thành Nhiếp Chính Vương phi, không còn ai ở ngoài kia dám nói này nói nọ về nàng nữa, chỉ có thể lén cười chê: Kẻ đ iên với đồ ngốc quả đúng là xứng đôi với nhau.

Tiếp đó, những hành động của Nhiếp Chính Vương kia lại không còn khiến người ta phải sợ hãi hay căm phẫn như trước đây nữa, mọi người lúc này mới phản ứng lại kịp, bọn họ đều mong cho Nhiếp Chính Vương phi có thể sống lâu trăm tuổi, nói chung nàng đừng có c hết trước Nhiếp Chính Vương là được.

Lý Mộ: Sao ta cứ thấy mình bị người khác coi như cái dây xích c hó d ại vậy.

Nhiếp Chính Vương: Vậy thì Vương phi nhớ phải giữ bổn vương cho chắc, đừng thả bổn vương ra ngoài cắn người.

***

“Túy Thanh Loan” là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình điển hình, vào năm mười tuổi gia tộc của nữ chính Lý Vân Khê đã bị xét nhà và cha nàng bị bắt vì ông ta có âm mưu á m s át Yến vương gia, thế là cả nhà bị diệt, nàng ấy bị sung vào làm cung nữ trong cung. Sau đó, nữ chính và nam chính đã gặp nhau, cùng nhau trưởng thành, phấn đấu và từng bước tiến đến ngôi vị cao nhất.

Nhưng trớ trêu thay, một người sống ở thời đại khác lại vô tình xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, đó chính là Lý Mộ - một cô gái mắc bệnh sợ giao tiếp. Trong tiểu thuyết gốc, nguyên chủ đã c hết sau vụ đuối nước và Lý Mộ đã vô tình xuyên vào bởi vì một vụ tai nạn.

Khi Lý Mộ tỉnh dậy sau vụ tai nạn giao thông thì nàng phát hiện ra mình đã trở thành con gái thứ năm của Binh Bộ Thị Lang. Nàng đã trở thành ngũ tỷ của nữ chính trong quyển sách mình đã đọc trước khi xuyên không, nàng nắm được toàn bộ diễn biến câu chuyện.

Song, căn bệnh sợ giao tiếp của Lý Mộ lại rất trầm trọng, nó không phải là chứng bệnh sợ hãi xã hội bình thường mà bệnh của nàng thực sự là rối loạn tinh thần. Mỗi việc tiếp xúc gần với người khác thôi là đã khiến nàng hoảng sợ vô cùng, đồng thời những hành động hay việc làm nhỏ của mọi người vào trong mắt nàng cũng trở nên phóng đại vạn lần.

Lý Mộ không biết phải làm thế nào để tránh khỏi sự nghi ngờ của mọi người, thế là nàng đành phải giả “ngốc” mới khiến mọi người không còn nghi ngờ gì với hành động kỳ lạ của nàng nữa.

Dựa theo cốt truyện gốc, Lý gia bị diệt tộc là do phụ thân của Lý Mộ - Lý Văn Đạo lập âm mưu với đám đại thần trong triều nhằm bí mật á m s át Yến Vương. Và sau này khi nữ chính nguyên tác lật lại hồ sơ về vụ á m s át thì biết được năm ấy Thái phó đã thông qua Lễ Bộ Thượng Thư để tặng một tập thơ cho Lý Văn Đạo, trong tập thơ có kẹp tin mật mời Lý Văn Đạo bày mưu tính kế để thực hiện kế hoạch á m s át. Nhớ đến tình tiết gốc và vô cùng lo lắng cho tính mạng của mình nên Lý Mộ đã rình rập bên ngoài thư phòng của cha để tìm cơ hội trộm tập thơ.

Song nàng không hề biết rằng hành động trộm tập thơ của mình đã gây sự chú ý với Yến Vương - cũng chính là đối tượng bị á m s át. Thiên hạ đồn rằng, Yến vương Lâm Khước là một người chỉ cần nghe thấy tên thôi cũng đã khiến ta sợ vỡ mật, hắn đã tiêu diệt tiên đế, giả thánh chỉ để thuận lợi trở thành Nhiếp Chính Vương và đã gây ra biết bao tội ác.

Nhưng cuộc đời của Lâm Khước giống như một tảng băng chìm vậy, khi những gì mọi người nhìn thấy chỉ là bề nổi của nó, mà không biết ẩn sâu bên dưới là cả quá khứ đau thương.

Ban đầu, mục đích Lâm Khước tiếp cận Lý Mộ cũng chỉ vì nghi ngờ rằng nàng có liên hệ gì với vị hòa thượng Vô Độ, người biết cách chữa trị độc tính trong cơ thể mình. Y đã mạo danh em gái mình và liên tục gửi thư cho nàng để truy tìm sự thật, nhưng viết thư vài tháng trời mà nàng chẳng mảy may hồi âm lấy một chữ. Khi y đã không còn hoài nghi và dừng việc viết thư cho nàng thì Lý Mộ lại đột ngột hồi âm và nguyên nhân cũng chỉ vì nàng muốn ăn “khoai tây”. Điều này đã khiến Lâm Khước dở khóc dở cười nhưng đồng thời nàng đã để lại ấn tượng trong lòng y.

Mãi đến sau này, cả hai bất ngờ kết duyên vợ chồng nhờ sự oán hận của vị hôn quân đối với Lâm Khước. Vị hôn quân nghĩ rằng chẳng có cách nào làm nhục Yến Vương tốt hơn là ban hôn cho y với một cô ngốc cả, thế là tự dưng Yến Vương lại rước được một cô vợ vừa ngoan ngoãn vừa thông minh về nhà. Chẳng biết ai lời ai lỗ nhỉ?

Tuyến tình cảm của truyện diễn ra rất chậm rãi và ngọt ngào, mặc dù Lý Mộ ít nói nhưng từ hành động của nàng, Lâm Khước vẫn cảm nhận được sự ấm áp mà nàng dành cho mình. Đặc biệt là trong giai đoạn y đổ bệnh nặng, thứ tình cảm ấy càng được biểu hiện rõ nét hơn. Khi,

“Lý Mộ bật khóc vào mùa đông y phát đ ộc, mặc dù nước mắt chảy ròng trên gương mặt, nàng vẫn kìm nén âm thanh, tựa như nàng đã quen với việc khóc trong im lặng, quen với việc giấu đi sự tồn tại của mình.”

Trùng hợp thay, cả hai nhân vật chính của chúng ta đều bị mắc bệnh nặng và được vị hòa thượng tiên đoán rằng “đều không có số sống lâu”.

“An thần hương là thứ mỗi đêm nàng đều phải thắp, thuốc là thứ mỗi ngày Lâm Khước đều phải uống, đây là mùi hương quấn quanh bọn họ khi cả hai cùng sống chung dưới một mái nhà,”

Quãng thời gian bọn họ ở bên nhau phải nói rằng cực kỳ bình yên, Lâm Khước thì dịu dàng, y hay kể cho Lý Mộ nghe rất nhiều câu chuyện nhỏ; còn Lý Mộ tuy chỉ lặng lẽ lắng nghe nhưng nàng đều thấu hiểu cả. Nàng không vì căn bệnh của mình mà bỏ qua hết mọi thứ xung quanh mà thậm chí nàng còn thấu hiểu hơn bao giờ hết.

Tình yêu giữa họ rất nhẹ nhàng, không có sóng gió gập ghềnh nhưng lại khiến cho độc giả cảm nhận được sự sâu sắc “khắc cốt ghi tâm”.

____

“…” trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Ấy lại quên rồi

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN