logo
REVIEW>> LỜI NÓI DỐI CỦA EM CŨNG ÊM TAI
loi-noi-doi-cua-em-cung-em-tai
Tìm truyện
Donate

LỜI NÓI DỐI CỦA EM CŨNG ÊM TAI

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 50

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 511

Giới thiệu:

Tần Phỉ và Hành Tri Chỉ cùng vây xem một nữ minh tinh theo đuổi hình tượng tiên nữ nào đó.

Tần Phỉ: Có phải đàn ông các anh đều thích kiểu tiên nữ thế này không?

Hành Tri Chỉ: Tôi không thích.

Tần Phỉ: Tôi biết chứ, anh có khẩu vị nặng, thích kiểu diêm dúa lòe loẹt như tôi đây.

Hành Tri Chỉ ôm mặt: Cô gái à, có ai tự khen mình như vậy không hả?

***

Bầu không khí trong phòng bếp của nhà họ Hành đang nóng hơn bao giờ hết. “Nóng” ở đây không phải là vì hệ thống thông gió trong nhà bếp gặp vấn đề, mà “nóng” vì “chú chó săn nhỏ” của nhà họ Hành đang bị “đưa lên thớt”.

Nói đúng hơn phải là, Hành Tri Chỉ đang phải trải qua một phiên thẩm vấn tại gia.

Hành Tri Chỉ bị ép phải ngồi vào chiếc ghế đẩu, còn mẹ và chị gái anh ngồi trên hai chiếc sô pha sát hai bên anh. Đến cả di ảnh của người bố đã khuất cũng được “mời” ra rồi, từ đây có thể thấy được mức độ “nghiêm trọng” của lần “thấm vấn” này.

Chẳng là, chỉ mới mười phút trước thôi, cả gia đình còn đang dùng bữa cùng nhau, không khí của bữa cơm đầm ấm vô cùng. Nhưng, cái không khí ấm áp ấy đã chấm dứt ngay sau một cuộc gọi.

Người gọi đến là một cô gái. Cô gái ấy có khí thế hùng hổ, lời nói sắc bén, tuy chỉ nói, à không, chỉ chất vấn Hành Tri Chỉ có một câu thôi, mà cô ấy đã làm cho mọi người trong gia đình anh phải “run lên từng hồi”.

Nguyên văn của lời chất vấn ấy là: “Hành Tri Chỉ, ngủ xong rồi bỏ chạy, anh còn có thể nhát gan hơn thế nữa không?”

Như một tiếng sấm nổ đùng đoàng bên tai. Chiếc đùi gà to tướng mà “chó săn nhỏ” Hành Tri Chỉ vừa được anh rể gắp cho tuột khỏi tay, anh cũng tuột khỏi ghế, hồn phách thì tuột khỏi thể xác, bay tán loạn.

Trước nộ khí đang bốc lên cao vút của vợ và mẹ vợ, anh rể của “chó săn” nhanh chân nhanh tay ôm con chạy đi trước, anh ấy vừa bỏ chạy vừa tặc lưỡi mà nghĩ, chuyến này mà không giải thích cho hẳn hoi, thì tối nay nhà họ lại có thêm một “món canh” nữa rồi.

Còn mẹ và chị gái của Hành Tri Chỉ, sau mấy giây ngẩn người vô cùng ngắn ngủi, hai người đồng lòng xắn tay áo lên, bắt đầu “vào việc”.

Đó là toàn cảnh hiện trường trước lúc phiên “thẩm vấn” diễn ra.

Dưới sự tra hỏi cực kỳ gắt gao và những lời nói đầy chính nghĩa của mẹ và chị gái, Hành Tri Chỉ không thể không khai báo “lý lịch” của cô gái vừa gọi đến, cũng như là, anh đã phải kể lại “lịch sử yêu thầm” của mình một cách vô cùng tỉ mỉ.

Câu chuyện yêu thầm của “chó săn nhỏ” bắt đầu từ cái ngày…

Tần Phỉ học múa từ rất rất sớm. Từ ngày bắt đầu học mẫu giáo, trong mỗi buổi văn nghệ lớn nhỏ của trường lớp, cô đều sẽ mang điệu múa của mình đến cho mọi người thưởng thức. Từ nhỏ đến lớn, gần như là cô chưa biểu diễn thất bại một lần nào cả.

Nhưng mà, trên đời này có gì là tuyệt đối đâu, cô cũng từng gặp sự cố trong “sự nghiệp biểu diễn chuyên nghiệp” của mình. Đó là tiết mục tốt nghiệp tiểu học mà cô được phân công biểu diễn cùng với một bạn học sinh lớp nhỏ hơn.

Mỗi khi nhớ lại cái lần biểu diễn ấy, Tần Phỉ đều phải che mặt lại và công nhận đó là “vết ố” trong sự nghiệp biểu diễn huy hoàng của Tần Phỉ cô.

Bạn học sinh lớp nhỏ “góp phần” to lớn tạo nên “vết ố” ấy, không ai khác chính là “chó săn nhỏ” Hành Tri Chỉ của bây giờ.

Khi đó, Hành Tri Chỉ được các cô phân công hát, còn Tần Phỉ thì múa. Họ tập luyện nhiều lần không sao, khi tập dượt cũng chẳng gặp vấn đề gì, nên ai cũng nghĩ rằng, chỉ còn lên sân khấu nữa thôi là “êm xuôi”. Nhưng chẳng có ai ngờ được rằng, khi đoạn nhạc dạo của bài hát vừa vang lên, chứng sợ đám đông của Hành Tri Chỉ lại “bùng lên mãnh liệt”, cậu bé căng thẳng đến nỗi cứng hết cả người, không mở miệng ra nổi, còn chân tay thì mềm hết cả ra. Bấy giờ, cậu bé ấy chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến “đồng diễn” của mình nữa, cậu bé hoảng sợ tột độ mà chạy ùa vào trong hậu trường.

Bỏ lại Tần Phỉ ngơ ngác, đơn côi lẻ bóng trên sân khấu. Tuy rằng người hát đệm cho cô đã “bỏ của chạy lấy người”, nhưng Tần Phỉ vẫn phải giữ lấy sự “chuyên nghiệp” của một “vũ công”, thế nên, cô không thể làm gì khác hơn là cắn răng mà nhảy hết cả nửa bài, trong đầu thì nghĩ xem nên “quật ngã” tên nhóc nhát gan đó như thế nào.

Tuy rằng sau đó cô cũng không hề “quật ngã” cậu nhóc nhát gan ấy, nhưng mà, nửa sau tiết mục biểu diễn đó, Hành Tri Chỉ đã quay lại sân khấu, vừa gào khóc vừa hát bài ca hoa nhài, lâu lâu cậu bé còn bị Tần Phỉ đánh mạnh vào gáy và mắng “hát lớn lên”.

Mỗi khi nhớ lại, Tần Phỉ đều thở dài thườn thượt, cô thấy tiếc nuối vô cùng, vì nếu không có tiết mục ấy, sự nghiệp của cô đã trở thành một truyền kỳ hoàn mỹ không dấu khuyết rồi. Còn Hành Tri Chỉ thì cũng tự “biết thân biết phận”, chỉ dám đỏ mặt cắn môi khóc thầm, anh thầm nghĩ, giá mà ngày ấy không khóc lóc không bỏ chạy, thì liệu hình ảnh của anh trong mắt cô có “ngầu” hơn được chút nào không?

Lần đầu hợp tác, tuy không mấy thành công, nhưng ít nhất là anh đã thành công trong việc “ghi dấu” trong lòng Tần Phỉ, dù rằng dấu ấn này cũng chẳng “ngầu” cho lắm…

Ngày gặp lại, cậu bé nhát gan hôm nào đã “trổ mã”, đã trưởng thành. Tuy rằng đã trưởng thành rồi, nhưng cái vẻ ngốc nghếch mềm mại vẫn còn nguyên ở đó, như thể là chẳng hề thay đổi gì. Khi không cười thì trông rất ngốc nghếch, hệt như con người anh vậy; còn khi cười lên thì trở thành một “mặt trời nhỏ”, chỉ nhìn thôi là đã cảm thấy ấm áp, người ta bất giác muốn tiến lại gần anh cũng vì lẽ ấy.

Mà, quả đúng là Hành Tri Chỉ vô cùng xứng đáng với cái danh “mặt trời nhỏ” đó,  vì vào cái khoảnh khắc mà anh chạy đến bên cô từ trong đống đổ nát, trông anh giống hệt như là một tia sáng… Mãi cho đến rất nhiều năm về sau, mỗi lúc nhớ lại cái ngày hôm ấy, Tần Phỉ đều cảm thấy, tia sáng đó không chỉ chiếu rọi độc nhất một khoảnh khắc đó, mà tia sáng ấy còn soi rọi mỗi một khoảnh khắc trong cuộc sống sau này của cô.

Là người của công chúng, là một siêu mẫu đầy tài năng, mỗi lần Tần Phỉ xuất hiện, cô đều sẽ nhận được vô vàn sự chú ý. Nhưng cũng chính sức nóng mà dư luận hướng về cô, đã từng bước đẩy cô vào vực thẳm, khiến cô thấy cô đơn dẫu rằng có vô vàn ánh đèn đang hướng về mình.

“Người có thể yêu đương với tôi, ít nhất phải là người hiểu tôi, yêu cái thân xác thối tha này của tôi, cũng yêu luôn tính cách xấu xa dưới cái thân xác này, cảm thấy lời nói dối của tôi thật êm tai.”

Tần Phỉ cứ nghĩ rằng ấy chỉ là một điều viển vông, lâu dần, cô cũng tự mặc định rằng, sẽ chẳng có một người như thế xuất hiện trên đời này đâu, và sẽ chẳng có ai xuất hiện để yêu lấy con người dối trá này của cô cả. Nhưng rồi, chính Hành Tri Chỉ đã xuất hiện, xuất hiện để nói cho Tần Phỉ hay, cô vẫn luôn xứng đáng được yêu.

Với Tần Phỉ, Hành Tri Chỉ không chỉ là một “chú chó săn nhỏ” bám người, là một “mặt trời nhỏ” thích làm nũng, là “đồ nhát gan” hay đỏ mặt… Mà đặc biệt, Hành Tri Chỉ còn là một anh bạn trai “trời cho”, vì anh chính là “tia sáng” mà trời cao ban xuống để “chiếu rọi” cuộc sống tăm tối của cô.

Nhưng có lẽ là Tần Phỉ sẽ không bao giờ biết được rằng, đằng sau sáu chữ “Đàn chị Tần, lâu không gặp” đầy thản nhiên kia, là không biết bao nhiêu lần tự luyện tập trước gương, là không biết bao nhiêu năm chuẩn bị để xứng đáng được xuất hiện trước mặt cô thêm một lần nữa.

Hẳn là Tần Phỉ cũng sẽ không bao giờ biết được rằng, “mặt trời nhỏ” của cô đã phải vượt qua nỗi sợ to lớn đến nhường nào để rồi cuối cùng, anh có thể được đến bên cô.

Cô luôn nói rằng mình không xứng đáng với tình yêu, không cần có người yêu, rồi cô lại nói rằng mình không phải là người tốt, luôn dùng dáng vẻ hững hờ để che giấu nội tâm mong manh, nhạy cảm của mình. Nhưng thật ra, hơn ai hết, cô biết mình mong cầu có được một tình yêu đến nhường nào.

Giờ đây, “tình yêu” mà cô hằng mong chờ đã đến.

Tần Phỉ tin rằng, ngày mai rồi sẽ lại đến, ánh sáng sẽ lại chiếu rọi, và người yêu cô sẽ luôn cảm thấy lời nói dối của cô thật êm tai.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Dưa Gang – Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN