logo
REVIEW>> LỘC MÔN CA
loc-mon-ca
Tìm truyện
Donate

LỘC MÔN CA

Tác giả:

Ngưng Lũng

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 154

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 163

“Người theo bãi cát vào giang xóm

Ta thuận dòng sông đến Lộc Môn

Mây vén hàng tùng phơi ánh nguyệt

Mắt nhìn phong cảnh nhớ Bàng Công.” *

***

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Phó Lan Nha từ một tiểu thư cao quý trở thành tội quyến bị bắt giữ.

Cha nàng, Phó Băng và anh trai đều bị buộc tội hối lộ p hản q uốc, giam giữ trong kinh. Chỉ Huy Sứ của Cẩm Y Vệ, Bình Dục, phụng chỉ đến Vân Nam áp giải con gái của tội thần vào trong cung để xét xử.

Đêm Phó gia bị bao vây lục soát, Phó Lan Nha đã âm thầm d iệt t rừ nội gián trong phủ. Mặc dù tiến hành kín đáo, nhưng vẫn không thoát khỏi khứu giác nhạy bén của Bình Dục.

Tuy vậy, Bình Dục không tố giác nàng. Giữa nội bộ Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng triều đình có ít nhiều khúc mắc liên quan đến nội gián này, nên hắn giữ nàng lại để làm mồi nhử cho các thế lực khác ra mặt. Mặt khác, hắn bắt đầu sinh lòng phòng bị cảnh giác với nàng.

Một đường từ Vân Nam về kinh thành, nguy hiểm trùng trùng khắp nơi.

Một đêm nọ, có hai người dị tộc mò vào phòng của Phó Lan Nha, thổi kim độc lên giường nàng, may mắn nàng và ma ma đã sớm trốn đi.

Lại một ngày khác, toàn bộ khách điếm bị bao vây, thích khách chỉ nhắm đến nữ tội quyến duy nhất trong đoàn người.

Trên giang hồ đang lan truyền một lời đồn, rằng thứ bảo vật hai mươi năm trước đã xuất hiện trở lại, và hiện đang nằm trong tay con gái của tội thần Phó Băng.

Vì vậy, các chính phái tà giáo lần lượt tìm đến chỗ nàng. Ngay cả công tử của phủ Vĩnh An Hầu cũng không ngại đường xá xa xôi tìm đến, gây dựng lòng tin để tiếp cận thứ bảo vật kia.

Phó Lan Nha là nữ tử khuê phòng, nhưng nàng không đọc nữ huấn, lễ giáo mà lại đọc binh thư, bày trận, kỳ môn độn giáp, thông tuệ không kém gì nam tử. Nàng biết rằng nếu như rơi vào tay của bọn người kia, chắc chắn nàng sẽ không có kết cục gì tốt. Nàng còn biết Bình Dục đang lợi dụng nàng và ma ma làm con mồi, dụ các thế lực khác ra mặt, chứng tỏ hắn cũng quan tâm đến chuyện này.

Thế nên, Phó Lan Nha đề nghị hợp tác với Bình Dục.

Nàng giúp hắn tìm chân tướng, hắn sẽ bảo vệ chủ tớ hai người an toàn.

Bình Dục nghe xong cười lạnh: “Thân ngươi còn lo chưa xong, thì lấy tư cách gì để hợp tác?”

Nhưng một đường sinh tử này của nàng, lại không thể không giao vào tay hắn.

***

Trên thực tế, Bình Dục và Phó Băng có thù.

Bình Dục là con trai út của Tây Bình Hầu phủ, năm ấy cả nhà bị Phó Băng dâng sớ kết tội, phải chịu lưu đày nơi biên ải xa xôi. Riêng hắn sung quân ở Tuyên Phủ ba năm, bị điều lên tuyến đầu, bị bắt, chịu đựng nhục nhã, chịu đựng những lằn roi quất lên người, từ một công tử thế gia trở thành tên lính quèn thấp kém nhất.

Cho đến khi hắn cứu được Thái tử, Tây Bình Hầu phủ mới được giải oan và phục chức.

Bình Dục nằm gai nếm mật ba năm, giống như viên ngọc sáng được mài giũa bằng x ương m áu, tỏa sáng rực rỡ, mới qua nhược quán không lâu đã được bổ nhiệm làm Chỉ Huy Sứ của Cẩm Y Vệ.

Mọi người đều nói rằng, Phó Lan Nha rơi vào tay Bình Dục thì xem như thảm rồi.

Nhưng họ đều không biết rằng, hắn thấy xấu hổ trong lòng khi cứ mãi ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Phó Lan Nha.

Ban đầu, hắn chướng mắt tất cả những ánh mắt nhìn nàng, cho rằng có gì đẹp mà nhìn, cũng chỉ có hai con mắt một cái mũi, nhìn chằm chằm chính là âm mưu cướp đoạt khâm phạm triều đình.

Nàng là đệ nhất mỹ nhân trăm năm hiếm gặp, năm ấy Phó phủ phong quang người đến cầu thân đạp mòn ngưỡng cửa. Đến tận bây giờ khi đã rớt đài, vẫn có không ít ánh mắt dõi theo. Đôi mắt nàng sáng như sao, khiến hắn nhớ tới bầu trời thảo nguyên Thát Đát năm đó.

Sau này, Bình Dục phát hiện ra, Phó Lan Nha không chỉ xinh đẹp. Nàng dũng cảm khiến hắn cảm thán, nàng mưu trí khiến hắn bội phục. Nàng giấu trâm độc trong người, thẳng tay diệt trừ nội gián trong phủ, không chút chần chừ nhảy từ lầu ba của tửu lâu xuống. Khi cả đoàn người lạc vào thạch đồ trận, nàng đã dùng hiểu biết của mình tìm ra mắt trận, đưa mọi người ra ngoài an toàn.

Những đêm đến canh chừng nàng, hắn đều trải chiếu nằm một khoảng cách giường khá xa, nhưng chỉ hận tai mình quá thính. Từng tiếng thở, lật mình nhè nhẹ của Phó Lan Nha hắn đều nghe rõ mồn một, và lại một đêm mất ngủ.

Trong đêm khuya vắng lặng, Bình Dục lại cảm thấy hổ thẹn trong lòng, hổ thẹn với phụ mẫu năm xưa đã chịu cơ cực ở biên quan. Âm thầm phỉ nhổ chính mình, nhưng vẫn cứ không hẹn mà gặp nàng ở trong mơ.

Thẹn quá hóa giận, sáng hôm sau mà thấy nàng tươi cười là y như rằng, không to tiếng vài câu là không chịu được.

Phó Lan Nha bị mắng vài lần thì hiểu được rằng, người này tính tình không được tốt lắm. Tối hôm qua mới hòa hoãn được chút, sáng nay đã lên cơn không rõ nguyên do, đến chiều có thể âm u không xác định được.

Nhưng nàng còn đang muốn biết lý do những người trong giang hồ tìm đến nàng, và còn cả câu chuyện phía sau, không thể không nỗ lực dỗ Bình Dục vui vẻ để tìm kiếm thông tin.

Khác với những người khác, Bình Dục chưa bao giờ tìm kiếm sự tin tưởng ở nàng. Hắn chỉ làm tròn trách nhiệm, nàng tin hay không mặc kệ, càng khiến cho nàng không nhịn được mà tin tưởng.

Xuất phát từ chiếu chỉ áp giải tội quyến vào cung, mỗi khi bị tập kích, hắn luôn bất chấp tất cả để lao đến bên cạnh nàng đầu tiên, che chở, bảo vệ nàng khỏi đám dơi độc, nhảy theo nàng xuống vực sâu không chút do dự.

Ban đầu là vì lệnh vua, lúc sau là vì tư tâm trong lòng.

Phó Lan Nha nhìn thấy rằng Bình Dục là người lạnh lùng cay nghiệt, nhưng nàng còn biết cả những việc hắn làm.

Làm gì có tội quyến nào được ở phòng sang trọng nhất khách điếm, có mấy bộ y phục rực rỡ để mặc, mùa đông có áo choàng lông cáo, rồi có sách để đọc, có bánh ngọt để ăn chứ? Nha hoàn luôn nói là của phu nhân này phu nhân nọ đưa, nhưng đồ luôn mới toanh, như vừa được mua từ tiệm về.

Nàng âm thầm cảm kích hắn, lại không biết được trong lòng Bình Dục đã rối hơn tơ vò như thế nào. Thân là Chỉ Huy Sứ của Cẩm Y Vệ, hắn vô cùng đường hoàng bước vào trong cửa hàng mua đồ cho nữ nhân, còn nghiêm túc nhận xét xem màu sắc này có phù hợp với nàng hay không. Rồi hắn còn “tiện tay” nhét sách vào trong áo, rồi “lỡ mua thừa” bánh ngọt, mượn danh nghĩa người khác đưa đến cho nàng.

Hắn cứ tưởng tình cảm của mình được che giấu rất tốt, nhưng có thể Bình Dục đã quên Phó Lan Nha là người thông minh thế nào.

Chỉ với một ánh mắt, nàng liền thấu tỏ mọi tâm tư, tình cảm trong lòng hắn. Nàng đỏ mặt, hoảng hốt né tránh, khiến cho Bình Dục cảm thấy xấu hổ nhục nhã. Giả vờ lạnh lùng với nàng, bây giờ còn giấu được gì nữa?

May mắn thay, bao nhiêu cố gắng trong thầm lặng của Bình đại nhân không đổ sông đổ biển, ngược lại còn giúp hắn có được tình cảm của mỹ nhân.

Được che chở, Phó Lan Nha sinh ra quyến luyến ỷ lại, không gặp lại thấy trống trải, không gặp là thấy nhớ nhung.

Đương nhiên rồi, hắn anh tuấn tiêu sái, thông minh đa tài đa nghệ như thế, ai có thể không rung động? Biết bao nhiêu tiểu thư thế gia từ dịu dàng đến thông minh đều ái mộ hắn, nhưng từ trước đến nay, trong mắt hắn chỉ có mình nàng. Sự dịu dàng ít ỏi khó khăn lắm mới biểu lộ được, cũng chỉ dành cho mình nàng.

Và Phó Lan Nha cũng vậy. Một phần vì bảo vật trong tay, một phần vì nhan sắc của nàng, không ít người tìm đến tiếp cận. Nàng chưa từng tin tưởng bất cứ một ai, ngoài trừ Bình Dục. Vì cứu hắn, nàng không tiếc trao đi lần đầu tiên của mình, trọng tình trọng nghĩa đến nỗi khiến các bậc nam tử cũng phải kính nể.

Tài trí của nàng, dũng cảm của hắn, ăn ý đến nỗi không ai có thể xen giữa chia cắt họ. Hai người cùng nhau tìm kiếm sự thật về báu vật của bộ tộc Bắc Nguyên, đối đầu với Đông Xưởng đại diện cho thế lực của các thái giám, tìm kiếm chân tướng về mẹ của Phó Lan Nha, về ngôi miếu bên bờ Hàn Hà biến mất trong đêm mưa.

Vượt qua tất thảy gian nan, dùng mười dặm hồng trang, kiệu tám người khiêng rước nàng qua cửa chính, thú làm thê tử. Kể từ đây, họ sẽ cùng nhau sống đến khi cao niên tuế, con đàn cháu đống như những nhành cây ô liu, xum xuê quanh mâm bàn của họ.

Không cần biết thế gian nói gì, cũng chẳng cần hỏi nàng có còn là tiểu thư Phó phủ hay không.

“Ta muốn cùng người chờ đợi đến khi mưa tạnh, chờ đợi một tương lai xán lạn, một tiền đồ rực rỡ, một cái kết viên mãn”.

***

*: trích bản dịch bài thơ Dạ quy Lộc Môn Ca của Mạnh Hạo Nhiên

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Amber

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN