logo
REVIEW>> LẦM RƯỢU
lam-ruou
Tìm truyện
Donate

LẦM RƯỢU

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 68

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 255

Triều Hòa quận chúa Lê Lê là con gái út của Cẩm Gia trưởng công chúa, huynh trưởng là đại tướng quân trấn giữ phía Tây. Nàng từ nhỏ luôn được yêu thương nuông chiều, trưởng thành trong vinh hoa phú quý, tất cả đều thuận buồm xuôi gió. Trừ việc bên cạnh nàng có duy nhất đối thủ một mất một còn, Vân Gián.

Vân gia nhiều đời là trung tướng, Vân Gián lại là nhị công tử con vợ cả, khi còn bé được nuôi dưỡng ở biên cương, tính tình kiệt ngạo phóng túng. Bắt đầu từ lúc chàng cùng Lê Lê nhận thức đến giờ đã bảy năm, thì ngàn ngày như một, chạm mặt là như nước với lửa, ắt sẽ có chuyện không vui. Ân oán của bọn họ, bắt đầu vào ngày Vân gia trở lại Thượng Kinh.

Ngày ấy, phố xá tấp nập, vô số dân chúng vây quanh cổng thành chào đón binh tướng Vân gia trở về. Nhưng sự vui mừng đó lại không thể lan đến tiểu quận chúa Lê Lê đang ngồi trên lầu cao. Bởi vì đây cũng là lúc huynh trưởng của nàng phải đến phía Tây trấn thủ, để lại nàng cùng mẫu thân ốm yếu.

Lê Lê vừa mới tiễn huynh trưởng đi xa, còn chưa kịp quay về đã nhận tin mẫu thân qua đời. Trong lúc vội vã về phủ, vừa lúc gặp phải đoàn người Vân gia, càng không may chính là ngựa của Vân Gián đạp gãy chiếc trâm hồng ngọc mà mẫu thân tặng cho nàng. Có lẽ, bởi vì bắt đầu là xui xẻo, thế nên trong mỗi chuyện không vui sau này của nàng đều có bóng dáng của Vân Gián.

Cho đến ngày tế điển, tiểu quận chúa trộm trốn đi, không những gặp phải đối thủ một mất một còn, còn đụng trúng Tam hoàng tử đang cùng người vụng trộm. Cù tiểu thư vốn muốn quyến rũ Tam hoàng tử, đã tỉ mỉ đặt phòng ở Ôm Tinh lâu, nhưng bọn họ gấp gáp hành sự, không kịp đi, một bàn đồ ăn ngon cứ thế bỏ phí. Vân Gián vì không muốn Lê Lê “tích cực học hỏi” liền dụ nàng rời đi trục lợi, hưởng thụ bàn đồ ăn kia.

Thế nhưng, bọn họ không ngờ được, một hồi lầm rượu tạo ra một đêm hoang đường. Đợi đến khi tiểu quận chúa nhập nhèm chuyển tỉnh, vừa mở mắt liền thấy thiếu niên thẹn thùng quay mặt đi: “Hôm nay liền thỉnh phụ thân mang sính lễ tới của cầu hôn.” Tiểu quận chúa chưa từng thấy đối thủ một mất một còn của mình dịu dàng như thế, nhưng sự mềm mại ấy sao đủ để nàng sa vào.

Trước kia, phụ thân nàng cũng từng như vậy, đổi với mẫu thân mọi cách dỗ dành, nhưng rồi hậu viện Lê phủ càng lúc càng thêm đông đúc. Mẫu thân qua đời chưa lâu, phụ thân đã vội vã cưới thêm người mới. Nhiều năm ân ái cuối cùng chỉ đổi lại một trái tim lạnh giá. Vậy thì một đêm tình của bọn họ chẳng phải đã thấy trước kết cục?

Nàng không muốn giống mẫu thân, mỗi ngày trôi qua trong sự phai lòng của trượng phu. Nàng muốn giống dì của nàng, An Húc công chúa, có tiền có quyền, nuôi thêm vài người đẹp, không có vướng bận, không lo phụ lòng, tự do tự tại mà sống. Vì thế, nàng theo bản năng không chút do dự mà cự tuyệt.

Thế nhưng, Vân nhị công tử quả nhiên là đối thủ của nàng. Tiểu quận chúa không cần chàng phụ trách, chàng lại như keo da chó bắt nàng phải chịu trách nhiệm với chàng. Lý do của Vân Gián là, gia quy Vân gia nghiêm khắc, con cháu không thể cưới hai người, nếu không sẽ bị sét đánh c hết. Cho nên mặc kệ thế nào, nàng đã chiếm thân thể chàng thì phải chịu trách nhiệm với chàng.

Một hồi giằng co, cuối cùng bọn họ thống nhất, cho tiểu quận chúa thời gian, từ từ suy ngẫm chuyện kết hôn này. Thế nhưng vừa mới xoay người, nàng liền cùng tân khoa Thám hoa vô cùng thân thiết. Vân Nhị công tử ghen rồi, lại không có tư cách để ghen. Hơn nữa, Vân Gián phát hiện ra rượu đêm đó có vấn đề, chàng lo lắng tiểu quận chúa của chàng lại xảy ra chuyện, không còn cách nào chỉ có thể lôi kéo Ngũ hoàng tử theo sau hai người kia.

Bốn người bởi vì thành tích trong thư viện xuất sắc liền được Hoàng thượng đặc cách cho phép cùng sứ đoàn Hộ Bộ tới Mông Tây kiểm tra việc cải chính. Vừa hay nơi này cũng chính là nguyên quán của Cù tiểu thư kia. Vài lần điều tra, rốt cuộc Vân Gián đã phát hiện ra, rượu đêm đó bọn họ uống có vấn đề, muốn giải men cần ba lần hoan hợp, mà bọn họ còn thiếu hai lần.

Quan lại Mông Tây ỷ Hoàng đế ở xa, lại thêm thân thích của Tam hoàng tử chống lưng, tham ô nhũng loạn, hiếp đáp dân chúng. Sau khi bị phát hiện còn muốn g iết người diệt khẩu, ép tiểu quận chúa suýt nữa phải t ự s át. Cũng may Vân Gián xuất hiện, một thân đầy máu mang nàng khỏi hang sói.

Hai người rơi vào sơn động, Lê Lê kinh ngạc phát hiện trên cánh tay chàng đầm đìa đao thương. Nhưng thiếu niên lại ôm chặt nàng vào lòng, trong mắt ngoài dục vọng còn chứa đầy sự tủi thân: “Cùng ta trúng dược, chẳng lẽ còn muốn cho người khác giải?”

Thiếu niên tuấn tú, trong mắt toàn là tình ý, khiến cho tiểu quận chúa chỉ có thể đầu hàng. Vừa rồi trong cảnh nước sôi lửa bỏng, Lê Lê chợt phát hiện ra, chỉ có mùi hoa trên người chàng, chỉ có vòng tay của thiếu niên này mới khiến trái tim run rẩy vì sợ hãi của nàng an ổn. Chàng chính là tường cao chắn gió, là chư thần trung thành nhất của nàng. Là người mà nàng không thể phủ nhận việc thích chàng.

*

Vân Gián xuất thân từ Vân gia thế tộc, nhà cao cửa rộng, tiên y lộ mã, khí phách hăng hái, là thiên chi kiêu tử bắt mắt nhất thành Trường An.

Thiếu niên không biết u sầu nhưng lại có hai sự chua xót.

Thứ nhất là cô nương mà chàng ái mộ từ nhỏ lại coi chàng như đối thủ một mất một còn.

Một cái khác chính là nàng không chịu gả.

Tiểu cô nương nhà chàng nhìn như một chú mèo, xinh đẹp, ngoan ngoãn, không ai nghĩ nàng lại là một chú mèo không an phận, tính tình kiêu ngạo lại nũng nịu, không vừa ý liền xụ mặt, vẫy đuôi về phía chàng.

Nhưng Vân Gián lại bị dáng vẻ này của nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Cho dù có một ngàn, một vạn chuyện khiến chàng tức giận hoặc bất lực, chỉ cần nàng ném cho chàng một ánh mắt, chàng lại như chú chó nhỏ, thu lại nanh vuốt chạy theo phía sau nàng.

Ngày cập kê của nàng, huynh trưởng của chàng gieo quẻ tiên tri, nhân duyên của nàng, một chút cũng không dính đến chàng khiến Vân Gián buồn rầu thật lâu. Tiểu cô nương chàng yêu như thế, mệnh trung không có chàng. Thế nhưng, không phải chàng thì đã sao, chỉ cần “người định mệnh” đó chưa xuất hiện, chỉ cần tiểu quận chúa của chàng chưa gật đầu, thì chàng vẫn sẽ không từ bỏ.

Một hồi lầm rượu, một đêm hoang đường, lại mở ra cơ hội để chàng có thể thành thật nói ra lòng mình với nàng. Vân Gián không mong nàng có thể ngay lập tức chấp nhận chàng, nhưng chí ít nàng cho chàng một cơ hội để cho nàng thấy được trái tim mình.

Mông Tây hỗn loạn, biên cảnh xa xôi gió cát, bọn họ cùng nhau vượt qua hết thảy chông gai, trái tim kề cận, hương hoa quấn quýt, tóc mai kề bên mái đầu. Vô số chuyện cũ mở ra, xâu thành một chuỗi định mệnh, hóa thành hai câu nói trong quẻ bói năm xưa.

Hóa ra, bắt đầu chính là chàng, kết thúc cũng là chàng. Tựa như ngày đó, trong miếu thờ, trước mặt bức tượng Cẩm Gia trưởng công chúa, chàng nghe thấy nàng ước nguyện nhân duyên.

“Mong người phù hộ chàng, vô bệnh vô đau, sau này quãng đời còn lại, chuyện tốt được như nguyện…”

Mà nguyện vọng của chàng chính là cầu cho muôn vàn niềm vui thuộc về nàng, một mình tiểu quận chúa thuộc về chàng.

Có lẽ, Cẩm Gia trưởng công chúa đã nghe thấy ước nguyện của tiểu quận chúa, phù hộ quãng đời còn lại của Vân tiểu tướng quân, luôn được như ước muốn.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quế Viên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN