logo
REVIEW>> LÀM NŨNG CŨNG VÔ DỤNG
lam-nung-cung-vo-dung
Tìm truyện
Donate

LÀM NŨNG CŨNG VÔ DỤNG

Tác giả:

Kim Chúc

Reviewer:

AI_Lưu Ly

Độ dài: 57

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1191

[Văn Án]

Từ Tinh Miên nhìn trúng một anh zai, nói đúng hơn là nhìn trúng gương mặt của anh ấy.

Anh trai ấy mở một quán mì sợi trước cửa trường học cô. Mỗi ngày mấy cô gái nhỏ đều sẽ vờ như vô ý mà đến gần anh ấy.

Sau này Từ Tinh Miên cũng học theo mấy cô gái nhỏ mà lại gần đấy, mở miệng nói: “Anh rất thiếu tiền à?”

Hoắc Thừa Kiêu sửng sốt, tháo tạp dề xuống. Vô cùng thuần thục móc bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu ra châm lửa đốt.

Ngũ quan ẩn nấp dưới lớp khói mù, khiến người khác sinh ra một loại mỹ cảm khác.

Từ Tinh Miên lấy một tấm thẻ ra, để lên trước mặt anh ấy: “Anh cầm cái này đi.”

Hoắc Thừa Kiêu nhướng đuôi lông mày lên, “Cô bé, em muốn bao nuôi tôi à?”

Cô gái nhỏ nghiêm túc lắc đầu, “Tôi biết đàn ông các anh có cái chủ kiến riêng của một nam tử hán, nhất là cái loại đẹp trai nhưng lại chưa gặp thời như anh. Số tiền này xem như là cho anh mượn gây dựng sự nghiệp, có thể kiếm được nhiều hay ít tiền thì phải dựa vào bản lĩnh của anh rồi.”

Hoắc Thừa Kiêu chậm rãi nâng mắt: “Sau đó?”

Từ Tinh Miên trầm mặc một giây, “Kinh doanh có lời lại đến bao nuôi tôi.”

///

Hoắc Thừa Kiêu sống trên đời hơn hai mươi năm, tuân theo lý luận yêu đương tự do không bị trói buộc, từ trước đến nay chưa từng dính dáng đến bất kỳ cô tiểu thư nào.

Cả giới thượng lưu đều đang đồn anh ấy có bệnh mà giấu nên mới không gần nữ sắc. Cũng là lý do vì sao chậm chạp mãi chưa chịu tiếp nhận công ty, chứ còn nói gì tới kết hôn.

Mãi cho đến khi có người thấy anh ấy bế một cô gái lên ném vào xe rồi biến mất tung mất tích, đến khách sạn cả đêm không về.

Mọi người: Không dám nói có bệnh mà giấu luôn đấy.

[Tôi rất giàu nhưng vì để truy vợ thì nghèo chút cũng được.]

Cô bạn thân nhất Cố Lê đã hỏi Từ Tinh Miên một câu: “Tinh Tinh, cậu không thấy ông chủ Hoắc thích cậu à?”

Thấy hay không ư? Hmm… Để trả lời câu hỏi này có lẽ nên “tua” lại câu chuyện về quá khứ một chút.

Lần gặp đầu tiên của Từ Tinh Miên và Hoắc Thừa Kiêu khá xấu hổ.

Buổi tối hôm ấy, vì buồn chuyện gia đình, Từ Tinh Miên vốn rất ít uống rượu lại say mèm ở quán bar. Cô mờ mịt rời khỏi đó rồi lang thang trên đường. Đi ngang qua một tiệm mì thì đúng lúc dạ dày biểu tình, Từ Tinh Miên bước vào trong và… ngủ gục trên bàn. Ông chủ tiệm mì đó là Hoắc Thừa Kiêu.

Trông Từ Tinh Miên lúc đó khá chật vật với bộ lễ phục đang mặc vắt vẻo trên ghế, đôi chân không mang giày, bụng đau khiến tay chân cô yếu sức mềm nhũn cả ra. Ông chủ tiệm mì ấy đã tốt bụng chờ cô tỉnh dậy, còn cho cô hai viên kẹo cứu đói vì tiệm không còn đầu bếp. Ấn tượng đầu tiên của Từ Tinh Miên đối với Hoắc Thừa Kiêu khá nhạt nhoà, chỉ là một ông chủ tiệm tốt bụng nhưng miệng lưỡi thích chọc ghẹo người khác. Còn anh, lần gặp đầu tiên anh anh có thấy cô có chút thảm hại không nhỉ?

Những lần sau tình cờ và cả không tình cờ Từ Tinh Miên gặp lại Hoắc Thừa Kiêu, anh nói nhà anh nghèo, bố mẹ không lo nổi cho anh học đại học, chưa tốt nghiệp cấp ba nên anh chỉ có thể tìm một công việc buôn bán để sống qua ngày. Vậy là ngoài tốt bụng, miệng lưỡi thích chọc ghẹo người khác, thì anh còn nghèo và… đẹp trai!

Có lẽ lúc ấy bị vẻ ngoài của anh che mờ đi mà Từ Tinh Miên không phát giác ra được lời nói dối trắng trợn của Hoắc Thừa Kiêu. Vị trí tiệm mì này nằm ở khu phố thương mại đối diện đại học A, là vị trí tốt nhất đấy, một người thật sự “nghèo” sẽ thuê nổi sao…

Để đối phó với gia đình, Từ Tinh Miên cần một người bạn trai, trong đầu cô “nhảy số" đến một người có thể giúp cô đóng giả. Nhưng nhờ vả anh thì nên có chút thành ý. Từ Tình Miên đưa một chiếc thẻ đến trước mặt anh.

““Em đây là muốn bao nuôi tôi à?”

Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra trong sảnh lớn khiến dung mạo tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo, vừa hấp dẫn vừa mê người.

Lời nói có hơi trêu chọc lọt vào tai, Từ Tinh Miên cũng hơi nghẹn, rũ lông mi xuống: “Muốn anh giúp một chút, cũng có chút thù lao.””

Hoắc Thừa Kiêu nhận lời giúp cô và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, xuất sắc vượt qua cả mong đợi của Từ Tinh Miên. Anh ấy đi theo cô ra nước ngoài thi đấu, bảo vệ cô khi có tin đồn biến thái làm phiền các nữ sinh, cùng cô đóng vai phụ trong phim, còn cùng nhau tham gia tiết mục truyền hình. Anh luôn có mặt khi Từ Tinh Miên cần. Nhưng cô có chút chậm chạp trong vấn đề tình cảm này, cô thật sự nghĩ Hoắc Thừa Kiêu nhiệt tình như thế bởi vì anh thiếu tiền (hậu quả của giả nghèo chân thật quá nè anh Hoắc ơi).

Trở lại với câu hỏi của Cố Lê thì ấn tượng “Anh là người rất tốt” chuyển thành “Anh là người chỉ tốt với mình” rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào nhỉ?

“Từ Tinh Miên cụp mắt, cố gắng lục lọi lại dòng ký ức của mình…

Nếu là cố ý nhớ đến, trong hồi ức, ngay cả ký ức nhỏ nhặt nhất cũng có anh.

Nếu là vô tình nhắc tới, từng giây từng phút ở bên cạnh anh đều vui vẻ không thôi.”

Có lẽ Từ Tinh Miên cũng không thể lừa mình dối người thêm được nữa. Không biết từ bao giờ, cô chẳng còn chút kiêng dè gì mà tin tưởng người đàn ông này. Cô nhận ra Hoắc Thừa Kiêu thích cô và có lẽ giờ đây anh cũng đã trở thành một người quan trọng với cô rồi. Nếu anh bày tỏ với cô, Từ Tinh Miên nghĩ có lẽ cô sẽ đồng ý.

Nhưng đến khi Từ Tinh Miên muốn nói cho Hoắc Thừa Kiêu biết tâm ý của mình thì anh đột ngột biến mất. Không cách nào liên hệ được, không thể liên lạc, giống như bỗng nhiên bốc hơi trên thế gian này vậy.

***

Trần Hành thật sự không hiểu nổi, anh bạn thân Hoắc Thừa Kiêu, cậu ấm nhà họ Hoắc giàu có, học hành thành tài trở về lại không vào công ty giúp đỡ người nhà quản lý sự nghiệp mà một hai đòi mở quán mì để trải nghiệm khói lửa nhân gian.

Sau đó anh chứng kiến cũng cậu ấm ấy tốt nghiệp MIT lại đi nói dối với cô nữ sinh đại học kia là mình chưa học xong cấp ba.

Thì ra theo đuổi một người thì liêm sỉ có thể vứt ra sau đầu như thế.

Chỉ có Hoắc Thừa Kiêu biết, tất cả là vì Từ Tinh Miên xứng đáng. Từ lần đầu tiên nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô đến lần đầu tiên thật sự gặp cô, trái tim anh đã thuộc về cô mất rồi.

Tuy nhiên Từ Tinh Miên lại không hiểu biết nhiều trong chuyện tình cảm, anh đã từng ám chỉ vô số lần nhưng cô đều không nhận ra. Nên anh không trực tiếp đâm thủng mối quan hệ này mà chỉ có thể ở bên cô, vừa âm thầm vừa công khai bảo vệ cô thật tốt.

“Tất cả những điều anh làm đều dựa vào sở thích của cô.”

***

Hơn hai tháng Hoắc Thừa Kiêu biến mất, Từ Tinh Miên vô tình trông thấy anh ở một thành phố xa lạ.

Một lần nữa cô lấy hết thẻ vàng, thẻ bạc, thẻ đen ra để trước mặt anh, hỏi anh rằng cô có thể bao nuôi anh không, về sau có bao nhiêu tiền đều để bao nuôi anh, chỉ cần anh đừng biến mất nữa.

***

Một câu chuyện không quá sóng gió bập bùng, không có ngọt nhất, chỉ có ngọt hơn. Nhìn cặp đôi nhân vật chính đều là người có tiền đòi bao nuôi nhau qua lại mà hờn ghê, còn những nhân vật phụ xấu xa đều có cái kết thích đáng, thoả mãn.

Điểm trừ lớn nhất theo mình là tác giả hơi tham khi đưa quá nhiều yếu tố vào truyện. Có thanh xuân vườn trường, có showbiz, còn có tranh đấu thương trường, danh gia vọng tộc, có cả một chút bí ẩn thân thế nhân vật,... Mỗi thứ một chút nhưng lại đưa vào tình tiết truyện không được tinh tế lắm, còn các chi tiết và những nhân vật đáng khai thác nhiều hơn thì lại không được nói đến đủ nhiều. Bù lại truyện được edit rất mượt, pass không quá khó, thích hợp để đọc giải trí nhé.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: NhangftJully – Ngày Ba Bữa

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN