logo
REVIEW>> KIM CÂU TẾ
kim-cau-te
Tìm truyện
Donate

KIM CÂU TẾ

Tác giả:

Vưu Tứ Tỷ

Độ dài: 40

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 246

Nghi Loan là con gái thứ ba của tiên đế Tây Lăng, là tỷ tỷ ruột của đương kim bệ hạ, được sắc phong trưởng công chúa. Thế nhưng kiếp trước, ấu đệ nhỏ tuổi lên ngôi, hoàng quyền nằm trong tay Yên thái hậu cùng hai vị trọng thần là Tương vương và Thái phó. Vậy nên, trưởng công chúa chẳng qua cũng chỉ là một cái danh hào.

Bột Hải cùng Tây Lăng vốn không hòa hợp, năm ngày nửa tháng lại xâm phạm thành trì ở quan ngoại. Cho đến một ngày, Bột Hải đưa ra mong muốn nghị hòa, điều kiện là Tây Lăng phải để một vị công chúa sang hòa thân.

Con nối dòng của tiên đế thưa thớt, dưới gối chỉ có ba vị công chúa cùng một hoàng tử. Đại công chúa và nhị công chúa sớm đã gả đi, chỉ còn lại Nghi Loan vừa mới cập kê. Tỷ muội bọn họ đều không phải con của Yên thái hậu, Tương vương chỉ hận không thể khiến bọn họ chia lìa để dễ dàng điều khiển Thiếu đế. Người duy nhất có thể giúp nàng chỉ có Thái phó.

Thế nhưng chàng vốn là môn đệ của Bồng Lai đảo, đến đây để giúp tiên hoàng củng cố triều cương, chẳng có lý do để phủ quyết việc đưa Nghi Loan đi hòa thân cả. Vậy nên, trong sự phản đối không có tác dụng của tỷ đệ, nàng lên xe liễn gả đến Bột Hải xa xôi.

Bột Hải ở phía Tây Bắc, mùa đông rất lạnh, Long Tuyền phủ ở Bột Hải càng lạnh hơn. Nghi Loan vừa đến nơi này, không quen thời tiết liền nhiễm phong hàn, liên tục nằm trên giường bệnh. Vương thất Bột Hải không những không quan tâm, chăm sóc, mùa xuân vừa đến, sương giá còn chưa tan đã ép nàng hoàn thành đại lễ thành hôn.

Ngày ấy là một ngày nắng hiếm hoi kể từ lúc nàng đến nơi này, thế nhưng có lẽ mặt trời quá chói mắt, trong mơ hồ dường như nàng thấy được mùa xuân ở Tây Lăng, thấy tỷ đệ tươi cười với nàng… Thế nhưng, đời này nàng đã không còn được về nhà.

Nàng tò mò lúc sống không thể về Tây Lăng, c hết rồi liệu thi thể có được đưa về Lung thành hay không? Có lẽ là không, dù sao thì chẳng phải Bột Hải quốc thời gian trước đã đẩy nhanh tốc độ hoàn thành lăng Tây Sơn cho nàng hay sao?

Linh hồn của nàng lơ lửng nhìn đám người ồn ào, náo loạn bên dưới, cho đến khi có một người thân hình vạm vỡ lao đến, tách nàng ra. Nàng thấy hoa mắt, linh hồn giống như bị chia năm xẻ bảy, rơi vào khoảng tối vô tận.

Tỉnh lại lần nữa, nàng có thể nghe thấy tiếng chim hót, còn có tiếng sách sang trang. Trước mắt có tia sáng, từng chút một sáng lên, lấp đầy mắt nàng. Giống như được sống lại từ vực sâu, mọc ra chân tay, làm một “cô hồn dã quỷ” trên đời. Không đợi nàng suy nghĩ làm sao để làm một con “quỷ”, Nguy Lam mang theo hương quế từ ngoài cửa vào, tựa như trong ký ức xa xôi bắt đầu quở trách nàng.

Nguy Lam vốn là quản giáo cô cô chuyên trách của nàng, vốn đã cùng nàng chia cách vào lúc nàng gả tới Bột Hải. Nhưng lúc này, Nguy cô cô đứng trước mặt nàng, còn có tẩm cung được bài trí như lúc còn ở Lung thành khiến Nghi Loan hiểu được nàng đã được sống lại.

Ký ức về những ngày đông ở Bột Hải vẫn còn rõ ràng như thế, nàng không muốn rời khỏi Lung thành, cũng không muốn cứ như vậy mà c hết đi. Dựa theo ký ức kiếp trước, nàng còn hai năm nữa để ngăn chặn việc bị đưa đi hòa thân. Mà cách đơn giản và hiệu quả nhất là tìm một phò mã, chỉ cần đính hôn trước khi sứ giả Bột Hải đến, vấn đề liền được giải quyết.

Mục tiêu ban đầu của nàng là biểu ca Ninh Thiếu Vân. Mẫu thân của Ninh thế tử vốn là tỷ tỷ ruột của Tiên đế, gia thế, bối cảnh miễn cưỡng coi là môn đăng hộ đối, có thể khiến Yên thái hậu và Tương vương không thể phản đối, cùng lắm thì chờ tránh được kiếp nạn này rồi hòa li, nàng tự mình lo liệu, tìm cho Lăng Vương thế tử một thê tử thập toàn thập mỹ là được.

Thế nhưng nàng trăm tính ngàn tính không thể thắng được ý trời. Ninh Thiếu Vân đã ba năm liền được Thái Cực điện chọn để thỉnh thần. Muốn thỉnh được thần phải giữ mình trong sạch, năm nay Ninh Thiếu Vân lại là người được chọn, thế nên việc hôn sự với nàng coi như là không thể. Số nam tử mà nàng nhận thức không nhiều lắm, trừ bỏ thái giám, đệ đệ Thiếu đế cùng biểu ca Ninh Thiếu Vân cũng chỉ còn lại Thái phó La Ẩn. Lăng Vương thế tử không được, hy vọng cuối cùng của nàng chỉ có thể đặt lên người Thái phó.

Nhưng, Thái phó không chỉ là đế sư, nắm giữ một nửa triều chính, còn xuất thân từ cao phủ, thân thế thần bí, nửa định là người tu tiên, chung thân không cưới. Không cưới không sao, Trưởng công chúa Nghi Loan chỉ cần tin đồn nhảm nhí. Thái phó tựa như tiên nhân, vì thanh danh, sẽ không phải là kẻ bội tình bạc nghĩa. Chỉ cần dùng tin đồn trói buộc, đến lúc kiếp nạn xảy ra, vì mặt mũi, Thái phó ắt sẽ giúp nàng nói đỡ một vài câu.

Nghi Loan đối với việc đọc sách không có hứng thú, nhưng sinh ở hoàng gia, một chút thủ đoạn vẫn có. Dưới sự giúp đỡ của Thiếu đế, nàng thuận lợi chuyển đến cung điện gần với cung của Thái phó. Nàng biết Thái phó là người lạnh lùng, giữ lễ, nếu quá vồ vập sẽ khiến chàng sinh lòng phản cảm, chỉ có thể từng bước một tiếp cận, thân mật mà không vượt quá giới hạn, vừa đủ giữ lễ sư đồ, vừa đủ để khiến cung nhân hiểu nhầm, bắt đầu bàn tán về sự thân mật giữa hai người.

Thời gian giống như dòng nước, chầm chậm chảy qua, không thể ngăn cản, hai năm chỉ như một cái chớp mắt. Rốt cuộc thì ngày sứ thần Bột Hải tới Tây Lăng nghị hòa cũng đến. Thế nhưng trong dòng chảy ấy của thời gian, có rất nhiều thứ đã chậm rãi thay đổi.

Sống qua hai kiếp, Nghi Loan đã học được cách nhìn rõ thế sự, từng chút một trưởng thành, hiểu được bản thân muốn gì, cần gì. Nàng không giỏi đọc sách, nhưng lại có thiên phú võ nghệ. Nàng đã hiểu được không thể nhu nhược, nhún nhường như Đại tỷ, càng phải thẳng thắn, biết tiến biết lùi như Nhị tỷ, hơn nữa phải là người có chủ kiến giống như Yên thái hậu.

Kiếp này, nàng không còn là trưởng công chúa không thể làm chủ vận mệnh của chính mình, mà đã trở thành một đại tướng quân, tung hoành sa trường, bảo vệ Tây Lăng của nàng. Không biết từ khi nào, có lẽ từ lúc cố ý khiến cho những tin đồn kia bắt đầu, có lẽ từ lúc vì mạng sống mà liều mình tiến vào vận mệnh của Thái phó, khiến cho tơ hồng trói chặt hai người.

Rốt cuộc có một ngày, Nghi Loan đã kéo vị đế sư lạnh lùng từ thần đàn rơi xuống nhân gian. Mang pháo hoa hồng trần điểm tô sinh mệnh của chàng.

Chàng đặt chân đến Cửu Châu mười sáu năm, chỉ có sáu năm bên nàng, so với bất kỳ khoảnh khắc nào trước đây đều rực rỡ hơn. Từ khi gặp nàng, trong lòng chàng có thêm một người, không còn trống trơn, việc này có thể là thiên địa bất dung, nhưng chàng lại không thể khống chế bản thân tiến gần nàng.

Thay vì không có nàng, cả đời cô độc giày vò, không bằng trở về Bồng Lai đảo một chuyến, cầu xin sư tôn, cho dù có bị đoạn gân cốt, trở thành người thường, chàng cũng muốn ở bên nàng. Chuyến này hung hiểm, nếu không thể về, chỉ mong nàng coi đây là một giấc mộng, quên đi vị Thái phó này.

Thế nhưng xuân, hạ, thu, đông rồi lại xuân, mỗi một khắc đều không phải giấc mộng, sao có thể quên. Nàng là phò mã mà nàng tự mình chọn, là người nàng hao hết tâm sức để ở bên, là người kề vai sát cánh cùng nàng đi qua hoạn nạn…

Chờ qua sang năm, vào mùa xuân thứ ba không có chàng bên cạnh, khi sương giá tan đi, khi nắng vàng chiếu trên khắp Lung thành, rốt cuộc người nàng mong nhớ đã trở lại, trên môi là nụ cười dịu dàng: “Tam công chúa, ta đã trở về.”

Bên cạnh nghiên mực là giáp sắt, bên cạnh ta là người, một lòng một dạ, mãi mãi không rời.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quế Viên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN