Tác giả:
Đồng Lộc
Reviewer:
AI_Anh Đào
Designer:
AI_Anh Thảo
Độ dài: 72
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 902
Có một loại tình yêu không thể dừng lại, cũng không thể nào bước tiếp…
Đó chính là yêu đơn phương.
…
Tô Diệu Ngôn thầm thương trộm nhớ một người, người đó lại là anh trai họ của cô bạn thân Mạnh Nguyễn.
Anh lớn hơn cô nhiều tuổi, lại chẳng cùng một thế giới với cô.
Thế nhưng rung động đầu đời của thiếu nữ, đâu thể nói quên là quên ngay được.
Trái lại khiến cô ngày càng thêm chìm đắm.
Lần đầu gặp Phó Doanh Xuyên, cô cứ ngỡ người đàn ông đẹp trai phong độ này là ba của bạn thân mình bởi sự nghiêm khắc và thờ ơ toát ra từ con người anh. Thế nhưng, cũng chính người đàn ông lạnh lùng này lại xuất hiện trong phút giây cô yếu đuối nhất.
“Tô Diệu Ngôn vừa tức giận lại vừa buồn khi nhìn thấy em trai mình bị bắt nạt, nhìn thấy con gấu bông bị phá rách còn buồn hơn, hai thứ đan xen vào nhau khiến cô suýt bật khóc.”
“Mà anh đã xuất hiện vào thời điểm đó.”
Người đàn ông này có hàng mi dày và dài, sống mũi cao thẳng, mà quan trọng hơn cả chính là đôi mắt màu hổ phách, nó sâu và sắc bén hệt như con sói đang rình mồi ở phía trước.
Cũng chính đôi mắt ấy đã làm Tô Diệu Ngôn chìm sâu vào đó, không thể nào thoát ra được.
Thế nhưng cô chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, trong khi đối phương lại là một tài năng trẻ xuất chúng. Gia cảnh cô tầm thường, còn anh lại là một người đàn ông phú quý hoàng kim. Hai người chẳng có lấy một điểm chung, như hai con người ở hai thế giới khác biệt. Có chăng anh tốt với cô chỉ do cô là bạn thân của Mạnh Nguyễn.
“Nếu em muốn, cũng có thể coi anh như anh trai của em.”
Hàng ngàn hàng vạn chứng cứ cho thấy khả năng của cô và Phó Doanh Xuyên là rất mong manh, nhưng ngay cả khi xác suất chỉ là 0,001%, một tia lửa nhỏ bé đó cũng khiến hy vọng của cô càng thêm bùng cháy.
Cô đặt ra kế hoạch, cố gắng thực hiện nó để có thể kéo gần khoảng cách với anh. Từ việc nuôi tóc dài, cố gắng học toán tốt nhất có thể, thưởng thức đàn violin, rèn luyện nấu nướng… Song dù đã hoàn thành tất cả mọi thứ, cô lại cảm thấy mình càng đuổi theo lại càng không theo kịp.
Phó Doanh Xuyên xuất thân trong giới quý tộc, sự nghiệp thành công, hơn nữa bên cạnh còn có một vị hồng nhan ưu tú làm bạn, anh không thiếu bất cứ thứ gì. Mà cô vẫn còn là học sinh, tương lai chưa biết sẽ thế nào, hai người cũng chẳng hề môn đăng hộ đối.
Quan trọng nhất là từ trước đến nay, Phó Doanh Xuyên luôn chỉ coi cô như một đứa “em gái”. Tất cả sự rung động và phấn khích của cô chẳng qua là do cô ngốc nghếch tự tưởng tượng ra mà thôi.
“Nhưng cô không muốn anh giúp mình, không muốn anh vì Nhuyễn Nhuyễn mà chấp nhận cô là “em gái” một cách ngượng ngùng và khó xử như vậy, càng không muốn… gặp lại.”
Vậy nên sinh nhật 18 tuổi năm đó, cô đã từ bỏ việc thích anh.
Có lẽ không nên mơ mộng hão huyền nữa. Cô sẽ học cách quên anh, cố gắng theo đuổi con đường diễn xuất, để tương lai trở thành một diễn viên nổi tiếng.
…
Thấm thoắt đã bốn năm trôi qua, Tô Diệu Ngôn giờ đây đã là cô sinh viên năm tư khoa diễn xuất như cô hằng mong. Năm tháng trôi qua, vật đổi sao dời nhưng tình cảm cô dành cho Phó Doanh Xuyên vẫn vẹn nguyên như thế. Có lẽ là do rung động đầu đời nên thường khó mà nhạt phai.
Cứ ngỡ cả hai sẽ mãi là những đường thẳng song song tách biệt, nào ngờ đâu Tô Diệu Ngôn lại gặp lại anh sau bốn năm. Bốn năm trôi qua anh vẫn phong độ rạng ngời như trước, nhưng thân phận hai người đã khác nên cô đối xử với anh cũng có phần khách sáo hơn trước kia.
Điều đó khiến cho Phó Doanh Xuyên cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tại sao lại né tránh anh như thế? Cô vẫn còn sợ anh như trước đây sao? Hay anh đã làm gì không phải khiến cô không muốn chạm mặt?
Có đôi lúc Phó Doanh Xuyên cũng không thể hiểu nổi chính mình. Rõ ràng thái độ của cô dành cho anh sau khi gặp lại là hoàn toàn bình thường, nhưng anh lại cảm thấy bất mãn với chuyện này một cách khó hiểu, luôn cảm thấy giữa anh và cô không thể sinh ra sự xa lạ như thế được.
Đối với anh cô là một sự tồn tại đặc biệt, không phải là cảm giác “em gái” giống như Mạnh Nguyễn, mà có thêm chút rung động không thể nào gọi tên.
Càng tiếp xúc với Tô Diệu Ngôn của bây giờ, anh lại càng bị người con gái ấy thu hút. Mặc dù sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ quan tâm anh trong khoảnh khắc anh mềm yếu. Anh yêu luôn cả tính cách chính trực, làm việc hết mình của cô. Thậm chí còn nổi lên tính chiếm hữu khi thấy chàng trai khác lăm le đến gần cô, và tính cách ấy càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Đến độ một ngày đẹp trời anh đã không thể chịu đựng được nữa, muốn bắt cô về làm của riêng mình.
“Còn dám gọi anh là anh trai sao?”
Trong ba mươi năm cuộc đời anh luôn là người bình tĩnh và tự chủ, nhưng nụ hôn đột ngột đó đã phá vỡ mọi kiểm soát. Nụ hôn anh dành cho cô như lời tuyên bố chủ quyền, là sự biểu đạt trực tiếp nhất, rằng cô đã thuộc về anh.
Tô Diệu Ngôn cứ ngỡ anh sẽ chẳng bao giờ thích mình, tình cảm kia chỉ là do cô đơn phương gặm nhấm, rằng một ngày nào đó cô sẽ nhìn anh tay trong tay cùng cô gái khác bước vào lễ đường.
Nhưng lại không ngờ, người anh để ý lại chính là cô.
Quanh đi quẩn lại họ đã bỏ lỡ nhau đến ngần ấy năm, trải qua bao nhiêu hiểu lầm cùng chông gai, cuối cùng cả hai đã viết cho riêng mình một cái kết thật đẹp.
Cả hiện tại lẫn sau này, đều luôn có nhau.
…
“Khúc ước nguyện” là một bộ truyện ngọt ngào dễ thương của tác giả Đồng Lộc. Đây là bộ đầu tiên mình đọc của tác giả này, nhưng cũng khá là ấn tượng bởi cách xây dựng nhân vật và quá trình nam nữ chính đến với nhau của tác giả.
Tô Diệu Ngôn không phải là một cô gái có tất cả mọi thứ. Trời cho cô nhan sắc nhưng nó lại gây cho cô không ít sóng gió, cộng thêm hoàn cảnh gia đình đã tạo nên một cô gái nhạy cảm và hiểu chuyện hơn bình thường.
Cô đã từng hiểu lầm Phó Doanh Xuyên là hoa đã có chủ, từng trốn tránh anh vì nghĩ hai người không chung một đường, cũng vì hoàn cảnh mà trở nên tự ti khi đứng trước một người đàn ông ưu tú như anh.
Phó Doanh Xuyên lúc đầu xuất hiện có vẻ hơi nghiêm khắc và khô khan, nhưng thật ra anh cũng có sự lãng mạn và tinh tế của riêng mình. Một Phó Doanh Xuyên tuy kiêu ngạo trên thương trường nhưng cũng sẽ có mặt dịu dàng trước người con gái anh thương. Truyện cũng có nữ phụ trà xanh, nhưng cũng chỉ là chút gia vị nêm nếm cho tình cảm đôi lứa càng thêm bền chặt.
Đây là một bộ truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng không ngấy, rất đáng để đọc thử. Vậy nên còn chần chờ gì nữa, cùng nhảy hố chung với mình thôi nào mọi người :3
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Yuu - Urimicasa
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved