logo
REVIEW>> KHÔNG THỂ THÀNH NGƯỜI YÊU
khong-the-thanh-nguoi-yeu
Tìm truyện
Donate

KHÔNG THỂ THÀNH NGƯỜI YÊU

Tác giả:

Bản Lật Tử

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 94

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 294

Giới thiệu:

Năm lớp 3 tiểu học, giáo viên hỏi cả lớp ước mơ tương lai của các em là gì.

Khúc Trực ngay ngắn viết vào vở ba từ “Nhà khoa học”.

Trịnh Bảo Châu nguệch ngoạc viết vào vở ba chữ “Nữ minh tinh”.

Trong buổi lễ động viên trước ngày thi đại học, chủ nhiệm lớp cảm xúc phun trào: “Các em muốn có cuộc sống như thế nào?”

Khúc Trực trả lời: “Huy hoàng xán lạn”.

Trịnh Bảo Châu trả lời: “Đeo vàng dát ngọc”.

***

Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực từ bé lớn lên cùng nhau, nhưng lại không thành đôi thanh mai trúc mã mà người người hâm mộ, mà trở thành một đôi oan gia ngõ hẹp.

Tất cả mọi người đều nói họ không thể trở thành người yêu.

Trịnh Bảo Châu đã chỉ ba ngón tay lên trời thề không đội trời chung với Khúc Trực từ năm lớp 3. Khi đó, hai người ngồi cùng bàn, được giao đề bài “ước mơ của em”.

Khúc Trực học giỏi một lời khó nói hết, ước mơ trở thành nhà khoa học giống ba mẹ anh.

Trịnh Bảo Châu lại ao ước trở thành nữ diễn viên xinh đẹp, giống như dì nhỏ của cô.

Kết quả, Khúc Trực mang chuyện này mách với mẹ của Trịnh Bảo Châu, khiến cô bị mẹ đuổi đánh ngay trước cổng trường ngay sau đó.

Nguyên do là vì dì Tô Minh Mỹ của Bảo Châu lúc trước là một nữ minh tinh nổi tiếng khắp đại lục, phong thái lẫn diễn xuất đều xuất sắc. Mấy năm sau khi được phong Ảnh hậu, không ai hiểu vì sao Tô Minh Mỹ đột nhiên t ự s át.

Kể từ đó, minh tinh, phim ảnh, giới giải trí,… đều là những chủ đề bị cấm trong gia đình nhà ngoại của Bảo Châu.

Cô tức giận nhặt bài văn bị xé, dùng băng keo dán lại, sau đó treo lên tường suốt hai mươi mấy năm, thề rằng nhất định phải thực hiện được ước mơ.

Đồng thời cô cũng cho rằng không thể thở chung bầu không khí với Khúc Trực nữa, lập tức ra sức học hành để nhảy lớp.

Cho đến khi nhảy lên lớp 5, phát hiện cậu vẫn ngồi cùng bàn với mình.

“?”

Khúc Trực: “Sao có thể chấp nhận việc gọi cậu ta là đàn chị được chứ?”

***

May mắn thay, tốt nghiệp xong Khúc Trực liền xuất ngoại du học. Trịnh Bảo Châu tự mở một cửa hàng nhỏ, sau đó thăng cấp dần lên thành chuỗi nhà hàng khách sạn khá lớn, trở thành bà chủ độc thân xinh đẹp.

Tuy đã có sự nghiệp vững vàng, cô vẫn không quên ước mơ diễn xuất của mình, thường xuyên chạy tới phim trường để ứng một chân diễn viên quần chúng.

Cho dù là vai quần chúng không có lời thoại, Trịnh Bảo Châu vẫn rất nghiêm túc nghiên cứu và nhập vai, một cảnh NG chạy tới chạy lui mấy lần cô cũng không than phiền. Dần dà, với nhan sắc xinh đẹp và sự chăm chỉ của mình, Trịnh Bảo Châu được một đạo diễn mời đóng vai nữ phụ sống không quá năm tập trong bộ phim kiếm hiệp, lời thoại cực ít, hầu như không có gì nổi trội.

Nhận được lời mời, cô rất vui, xem như nỗ lực đã được đền đáp.

Ngay lúc đó, một tin tức bay đến như sét đánh ngang tai.

Khúc Trực về nước.

Hơn nữa, mẹ còn đặc biệt gọi điện đến, yêu cầu sắp xếp cho anh một phòng trong cái khách sạn to vật vã của cô.

Khúc Trực là một trong những nhà khoa học đang nghiên cứu dự án chính phủ, thuộc dạng đặc biệt cần được bảo tồn, được ưu tiên cấp giấy phép mua nhà trong khu căn hộ cao cấp. Chỉ là khu căn hộ đó vẫn đang trong quá trình xây dựng nên phải ăn nhờ ở đậu khách sạn của Trịnh Bảo Châu.

Cô nói với nhân viên lập tức sắp xếp cho vị này phòng cao cấp nhất, sau đó quay sang anh, “Tuy mẹ tôi đã nhờ vả, nhưng tiền ăn tiền phòng cậu vẫn phải trả đủ”.

Thế là sau chín năm xa cách, oan gia lại tương phùng.

***

Vì cả hai đều ở chung một khách sạn nên không khỏi đụng mặt nhau mỗi ngày.

Trịnh Bảo Châu hoàn toàn có thể ăn ở trên phòng nhưng cô nghĩ rằng, không thể khiến Khúc Trực nghĩ mình nhát gan được, thế là đều đặn ba bữa xuống nhà hàng ăn. Mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều không nhịn được kháy một câu, thế là anh kháy lại hai câu, không khí lập tức bùng nổ.

Vậy mới nói, hai người này không thể thành người yêu được.

Bạn nối khố của cả hai, Sầm Đồng Đồng nói, “Nếu hai người đó mà thành đôi được, chị đây sẽ ăn hết bàn phím trong nhà”.

Một ngày kia, Trịnh Bảo Châu đóng vai anh hùng chắn rượu cho Khúc Trực, định ra oai cho anh xem. Sau khi các vị khách về hết, cô lập tức đòi biến hình thành thủy thủ mặt trăng, hại anh phải vừa kéo vừa vác lên phòng.

Khúc Trực nhét Trịnh Bảo Châu vào chăn, quay đầu thì nhìn thấy bài văn “ước mơ của em” năm lớp 3 trên tường. Anh nhớ rằng, khi điền nguyện vọng Đại học, cô đã giấu gia đình đăng ký vào ban nghệ thuật, kết quả bà ngoại phải giả bệnh để ép cô từ bỏ. Đến tận bây giờ, cho dù là đóng vai quần chúng, Trịnh Bảo Châu đều phải hết sức cẩn thận, lén lút không khác gì t ội p hạm.

Kỳ thực, từ bé đến lớn Khúc Trực không quá thích Trịnh Bảo Châu. Anh cho rằng cô tục tằng, hám của, thích những thứ vàng kim lấp lánh, chỉ được vẻ bề ngoài mà không có nội hàm bên trong, còn mắc bệnh tiểu thư không hề nhẹ.

Điển hình là lúc học cấp ba, cô cùng với nhóm bạn đã chế giễu một cô bạn khác cùng lớp bị bệnh mù màu. Anh chứng kiến và nghe thấy tất cả, chán ghét đối với Trịnh Bảo Châu bắt đầu từ đó.

Nhưng sau này Khúc Trực mới biết, cô bị nhóm bạn kia gài bẫy, bản thân không hề có ác ý.

Chưa hết, anh còn được biết, những nhân viên phục vụ, quản lý cao tầng của khách sạn hiện nay đều là những người không được ăn học đàng hoàng. Trịnh Bảo Châu còn tự bỏ tiền ra để mời người dạy họ học tiếng Anh, cách trang điểm ăn diện cùng với chuyên môn. Phải biết rằng, không một người chủ nào làm theo cách này, nhưng cô sẵn sàng thuê họ mặc dù lỗ hơn rất nhiều so với thuê những người được đào tạo bài bản.

Bên cạnh đó, Khúc Trực còn nhìn thấy nỗ lực của cô, không ngại dầm mưa ngâm nước lạnh, không ngại treo dây thép hàng giờ để quay một cảnh phim. Ước mơ ngày xưa của Trịnh Bảo Châu không phải nói suông, cô không ngại cảm lạnh, bầm tím mình mẩy để theo đuổi, khiến cho anh sinh ra cảm giác đau lòng.

Cho đến một khoảnh khắc vu vơ nào đó, Khúc Trực mới phát hiện ra tình cảm của bản thân đã vượt ra ngoài phạm vi cho phép.

Trai thẳng lần đầu biết yêu nghe thấy cô than phiền treo dây thép nhức hết cả người, lập tức bắt xe mang theo một chiếc vali to bự đến thăm phim trường.

Trịnh Bảo Châu: ?

Chiêu thức gì mới chăng?

Cô thấy Khúc Trực càng ngày càng kỳ quái.

Đêm tiệc từ thiện, một người vốn lạnh lùng nhạt nhẽo như anh lại diện nguyên một bộ comple màu vàng kim, là đồ đôi với váy của cô.

Chuyện gì đây?

Không phải lúc trước chê cô lòe loẹt đỏm dáng sao?

Trong lòng Bảo Châu, từ trước đến nay Khúc Trực vẫn luôn mang bộ dáng thanh cao, làm ra vẻ, tự cho mình là số một mà cô ghét nhất. Từ khi còn nhỏ, không biết bao nhiêu lần cô bị mẹ mang ra so sánh với anh, cộng thêm vụ bài văn, khiến cô không thể vừa mắt nổi.

Đặc biệt là một ngày kia, cô chứng kiến anh đánh người ta, vội mang chuyện này đi kể khắp nơi nhằm vạch trần bộ mặt thật của Khúc Trực, kết quả không ai tin.

Cũng giống như anh, sau này Trịnh Bảo Châu mới biết, tên bị anh đánh kia bắt nạt người mù.

Cô từng thấy anh một mình sắp xếp lại hàng xe đạp chắn ngang lối đi của người khiếm thị, một mình lặng lẽ giữa dòng người vội vã.

Cô cũng nhìn thấy video được người ta đăng tải trên mạng, Khúc Trực nói về dự án khoa học giúp đỡ người mù, đôi mắt anh lấp lánh sáng ngời, giọng nói mạnh mẽ truyền cảm, khiến cho cô vô thức ngồi coi livestream hơn hai tiếng.

Nếu như anh là người thanh cao ra vẻ như cô vẫn hay nghĩ, thì có lẽ đã ở lại nước ngoài để tiếp tục phát triển. Nhưng anh lựa chọn mang tài năng về nước để giúp đỡ cộng đồng người khuyết tật.

Trịnh Bảo Châu tiếp tục theo đuổi ước mơ, mẹ nhốt cô trong nhà, họ hàng đều nửa khuyên nửa ép cô từ bỏ. Chỉ có Khúc Trực nhẹ nhàng nói, “Cháu hy vọng Bảo Châu sẽ theo đuổi được giấc mơ của mình”.

Cô cảm động muốn khóc, nắm vạt áo anh như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Con đường từ diễn viên quần chúng đến Ảnh hậu sẽ không dễ dàng đến thế, nếu như không có sự chăm sóc, hậu thuẫn, động viên từ Khúc Trực. Cầm trong tay danh hiệu, cũng nhìn thấy người trong lòng ở dưới sân khấu, mỉm cười nhìn cô.

Những lúc gặp phải paparazzi, Khúc Trực mặt lạnh như băng chạy đến choàng áo khoác, dắt tay cô rời đi, động tác không giấu được dịu dàng ngấm vào trong xương cốt.

Những hôm thức trắng quay phim, Khúc Trực vừa tan ca liền đón xe đáp máy bay chạy đến, nấu cơm cho cô ăn, canh cho cô ngủ một lát.

Khi Trịnh Bảo Châu tới tháng đau đớn gần c hết, anh cũng không nói một lời mà ôm cô.

Thay vì cho anh một cái tát như trước, lần này cô đã luống cuống tay chân, mặt đỏ bừng run rẩy hỏi, “Cậu làm gì thế?”

“Ôm có thể thúc đẩy não bộ xuất ra Endorphin và Oxytocin giảm đau.”

“…”

Ờ.

Cho đến ngày Khúc Trực tỏ tình thành công, toàn thể nhân viên khách sạn đều ăn mừng, riêng Sầm Đồng Đồng âm thầm ném 17 cái bàn phím ngay trong đêm.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Sal

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN