logo
REVIEW>> KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN
khong-phu-the-duyen
Tìm truyện
Donate

KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN

Tác giả:

Vụ Thỉ Dực

Reviewer:

AI_Lâm

Độ dài: 177

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1423

Trước 10 tuổi, không ai nhận ra Hoắc Thù là một tiểu cô nương. Bởi vì Ngu gia là gia tộc võ tướng nhiều đời, dương thịnh âm suy, tất cả con cháu đều lớn lên cùng võ học và binh khí, cho nên dù Hoắc Thù là thân nữ nhi, lại là cháu ngoại của Ngu lão phu nhân cũng không có ngoại lệ.

Nói đến cũng thật khó cho Hoắc Thù, mẫu thân vừa sinh nàng ra đã qua đời, lại bị một đại sư thần bí nào đó phê mệnh rằng nàng khắc lục thân, thế nên Hoắc gia mới ghét bỏ mà không thèm nuôi nàng, cuối cùng Ngu lão phu nhân mới ầm ĩ một trận rồi mang nàng về Ngu gia. Đương nhiên, những chuyện này Hoắc Thù không hề hay biết, bởi vì từ nhỏ đến lớn mọi người đều bảo nàng có phúc khí nha.

Thế nên Hoắc Thù cứ vậy mà lớn lên trong không khí hài hòa vui vẻ của Ngu gia, cho đến năm 14 tuổi. Lúc này, dưới sự cố gắng vãn hồi tích cực của Ngu lão phu nhân, nàng rốt cuộc cũng đã trở lại dáng vẻ của một tiểu cô nương sắp cập kê.

Trước kia lăn lộn ở biên cương học võ thì không thấy gì, mới có mấy năm luyện tập phong thái của khuê nữ, tuy rằng không thực sự thay đổi được cốt khí hào sảng khoáng đạt như nam nhân của nàng, nhưng nhìn bề ngoài đẹp đến khuynh thành của nàng, Ngu gia cũng tạm yên tâm chút.

Bên này Ngu lão phu nhân luyến tiếc cháu ngoại, chỉ mong đến tuổi cập kê thì gả ngược vào Ngu gia giữ nàng lại bên mình cả đời, thì đùng một cái, bên Hoắc gia mười mấy năm không ngó ngàng lại đột nhiên ngỏ ý muốn đón nàng. Mà khổ một nỗi, thời bấy giờ trọng sinh không trọng dưỡng, dù Ngu gia bao bọc che chở nàng từ nhỏ đến lớn cũng không có cách nào giữ nàng lại, bởi vì nàng vẫn mang họ Hoắc.

Hoắc Thù tuy rất không nỡ, nhưng nàng vì danh tiếng của Ngu gia, không muốn bà ngoại và các cữu cữu bị người đời dèm pha, phất tay áo đầy sảng khoái tiến về kinh thành phồn hoa đô hội, bắt đầu một cuộc sống rực rỡ đầy màu sắc mà chính nàng cũng không hề hay biết.

Bởi vì nàng làm sao mà ngờ được đang có người giăng thiên la địa võng chờ nàng cập kê là lập tức rước nàng về nhà. Mà người này, lại là người mà nàng cũng rất ấn tượng nha.

Nói về duyên phận thì phải kể đến một sự cố nhỏ trước khi nàng hồi kinh, trên đường đi gặp phải một đoàn xe ngựa bị giặc cỏ vây khốn. Bản tính thích trượng nghĩa trỗi dậy, Hoắc Thù lập tức nguỵ trang nam tử vun roi tương trợ. Tưởng đâu đã khéo léo che giấu đến vậy rồi, vẫn không qua được cặp mắt hoa đào kia. Mà người sở hữu cặp mắt lạnh lùng sắc bén như vậy, lại là một mỹ nam tuyệt sắc nha, Hoắc Thù nhìn một cái, nhớ liền mấy tháng trời.

Ai mà ngờ được, người vừa liếc mắt đã không thể dời tâm đâu chỉ có mình nàng. Thời điểm Nhiếp Ngật nhìn thấy Hoắc Thù trong bộ dáng thiếu niên, chàng đã xác định, con đường tiếp theo mà cô nương này phải đi, chắc chắn phải là con đường mà mình sắp đặt.

Thế nên Hoắc Thù hồn nhiên nào có hay mình đã rơi vào mắt dắt vào tim của nam nhân nổi tiếng nhất Đại Hạ lúc bấy giờ. Sống lâu ở biên cương, Hoắc Thù không biết chuyện kinh thành cũng hợp lý, nhưng mà không sao, bản lĩnh của nàng còn đó, không sợ không thể thích ứng được.

Về lại Hoắc gia, đương nhiên cuộc sống không dễ chịu. Không nói nàng có kế mẫu nhỏ nhen, lại có muội muội khác mẹ lúc nào cũng đỏ mắt ghen tỵ với nhan sắc và vận may của nàng, Hoắc Thù còn phải nhìn sắc mặt của Hoắc lão phu nhân mà sống. Thật mệt không sao tả xiết.

Cũng may là xen vào cuộc sống mệt mỏi này còn có chút vui vẻ mà Nhiếp Ngật mang đến cho nàng. Chẳng hiểu vì sao, từ lúc về lại kinh thành, cơ hội gặp gỡ của hai người lại ngày càng nhiều lên, mà chàng trai tuấn mỹ kia đối xử với nàng lại có chút đặc biệt, nhẹ nhàng quan tâm, lại ưu ái nàng. Thứ tình cảm ngọt ngào không nói nên lời này, Hoắc Thù vô cùng hưởng thụ.

Nàng cũng cảm thấy dường như sự yêu thích của nàng đối với Nhiếp Ngật cũng ngày càng tăng, nàng bắt đầu nghe ngóng tin tức của hắn, cũng bắt đầu chờ đợi mỗi dịp được ra khỏi nhà, bởi vì nàng biết chỉ cần hắn ở kinh thành thì nhất định sẽ tìm cách gặp nàng.

Cứ như vậy, lúc thì nàng trèo bờ tường nói chuyện với hắn, lúc thì hắn “bắt cóc” nàng trên đường về nhà, lúc danh chính ngôn thuận thì đưa nàng đi xem hoa đăng, cho đến khi xác định được tâm ý của nàng, cũng phát hiện có rất nhiều người ngấp nghé chờ nàng cập kê, Nhiếp Ngật liền tương kế tựu kế định ra hôn sự với nàng. Bất ngờ khiến Hoắc gia trở tay không kịp, cho dù có không thích Hoắc Thù đến mấy đi nữa thì hôn sự này tuyệt đối không thể từ chối được.

Bởi vì Nhiếp Ngật là ai chứ? Chính là Vệ quốc công thế tử có địa vị trong lòng Hoàng đế Đại Hạ còn cao hơn tất cả các hoàng tử khác một khoảng khá xa. Hắn là do chính tay hoàng đế nuôi lớn, được hoàng đế vô cùng tín nhiệm. Cho nên chỉ cần là hắn muốn, không ai có thể tranh giành Hoắc Thù với hắn. Mà thật sự cũng không cần ai tranh giành, trái tim Hoắc Thù vốn đã ở trên người hắn từ rất lâu rồi, chỉ đợi một lời này của hắn nữa mà thôi.

Thế nên, kinh thành phồn hoa là vậy, cũng bởi vì hôn sự này mà náo nhiệt thêm một khoảng thời gian khá dài. Không nói đến hai người đều là nhan sắc bậc nhất vạn người không có một, hoàn cảnh trưởng thành cũng khá là đặc biệt. Cả Nhiếp Ngật và Hoắc Thù đều không được chính thân sinh nuôi dưỡng, lớn lên giữa lời ra tiếng vào của người đời không dứt. Nhưng như vậy thì đã sao? Họ vẫn là những người ưu tú nhất, gặp được nhau, yêu thích và sẵn sàng che chở cho nhau là đủ rồi.

Những chuyện còn lại sau khi định hôn đương nhiên là chờ đợi ngọt ngào rồi, mà những chuyện sau khi hai người thành thân còn ngọt ngào hơn thế nữa, ngoại trừ đêm động phòng của những “tay mơ” vô cùng “đặc biệt” ra, thì những đêm sau đó, ừm, khó tả lắm.

Thật ra về cơ bản thì cũng không khác nhau nhiều lắm so với khi chưa thành thân, Nhiếp Ngật vẫn vô cùng cưng chiều Hoắc Thù, mà Hoắc Thù cũng vô cùng “cưng chiều” Nhiếp Ngật. Tuy rằng thỉnh thoảng trước mặt gia nhân có hơi chút “yếu thế” nhưng Nhiếp Ngật cũng mặc kệ nàng, ai bảo hắn lại thích cái tính cách phóng khoáng mạnh mẽ này cơ chứ. Hắn là nam nhân, còn là nhân vật hô mưa gọi gió đắc lực của hoàng đế, vậy mà khi ở cạnh Hoắc Thù, hắn không khác gì báu vật nhỏ mà nàng vô cùng cẩn thận bảo hộ. Nhiếp Ngật có hơi khó xử nhưng phần nhiều vẫn là rất hưởng thụ.

Kể từ lúc được nàng vô tình cứu sống vào năm 6 tuổi đó, ôm thương nhớ 10 năm, lại thêm 2 năm đợi nàng trưởng thành, cuối cùng Nhiếp Ngật cũng có được món quà trân quý nhất trên thế gian.

***

Truyện dài 177 chương, thể loại cổ đại, thế nên phần lớn nội dung là những chuyện thường ngày xảy ra giữa các nhà huân quý, vài sự kiện nho nhỏ của các tông thất, một chút gia đấu cung đấu, tuy không quá cao trào nhưng thật sự hấp dẫn. Nhưng điểm nhấn của bộ truyện này có lẽ chính là tính cách của Nhiếp Ngật và Hoắc Thù cùng với sự ngọt ngào trong tình yêu của hai người. Mà phần tính cách này được biểu lộ qua cách hành xử hàng ngày, sự tương tác đối với các nhân vật khác. Mỗi người đều có một câu chuyện và một kết cục riêng, nhưng đến cuối cùng vẫn là một cái kết vẹn toàn cho tất cả.

Bài review này giới hạn trong mối quan hệ của nam nữ chính, nhưng nếu bạn có thời gian để theo dõi, thì chuyện của các nhân vật phụ cũng thật sự rất thú vị, mình để dành lại cho các bạn nêu cảm nhận nhé.

___

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN