logo
REVIEW>> KHÔNG BIẾT A TỶ LÀ NAM CHÍNH
khong-biet-a-ty-la-nam-chinh
Tìm truyện
Donate

KHÔNG BIẾT A TỶ LÀ NAM CHÍNH

Độ dài: 153

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1094

Khương Văn Âm xuyên sách, trở thành muội muội của bạch nguyệt quang trong lòng nam chủ, đảm nhiệm vai phụ ác độc chuyên ngáng đường nam nữ chính, cuối cùng nhận lấy kết cục thê thảm.

Nghĩ đến tính cách ngoan độc của nam chính, nàng quyết định rời xa cốt truyện, tránh xa thiết lập nhân vật của bản thân.

Người xưa thường nói, mất cái này được cái khác, nhưng với Khương Văn Âm thì đúng là sai người sai luôn cả thời điểm. Bởi vì lúc xuyên đến, nguyên chủ cùng vị “bạch nguyệt quang” tỷ tỷ của mình vừa mới trải qua cảnh cửa nát nhà tan, chạy trốn trên đường lưu đày. Mà nguyên chủ, cũng chính là “vai diễn” của Khương Văn Âm hiện tại đang muốn đem bán tỷ tỷ của mình đi.

Đang trong lúc cò cưa mặc cả, nguyên chủ ngất xỉu rồi. Sau đó, nàng xuyên đến, vừa mở mắt đã phải giải quyết mớ rắc rối trước mặt. Đầu tiên là đuổi mẹ mìn kia đi, sau đó bởi vì u mê nhan sắc của a tỷ mà bán mình, nơi chốn chăm lo cho a tỷ.

Nhưng nhan sắc của Khương Trầm Vũ cao bao nhiêu thì tính cách lại xấu bấy nhiêu. Chưa nói đến vẻ ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng, chỉ với cái thói soi mói cùng việc hở ra là đòi đánh đòi g iết đã khiến Khương Văn Âm đau cả đầu. Hơn nữa sắc đẹp chính là nguồn căn của mọi rắc rối, dù đã trốn đến tận nơi hẻo lánh vẫn bị kẻ mang lòng xấu nhòm ngó, khiến bọn họ phải trốn vào núi sâu. Hơn nữa, Khương Văn Âm phát hiện, a tỷ của nàng đến nơi này vì mục đích khác…

Khương Văn Âm kiếp này chỉ muốn sống yên ổn, nàng không muốn làm vai ác, kê chân cho tình yêu của tỷ tỷ. Trong kiếp sống ngắn ngủi trước, nàng đã trải qua cảm giác cơ cực, cũng đã nếm mùi vị sung túc, phú quý, nhưng sau tất cả, còn đọng lại chính là sự bất lực và cô đơn.

Vì thế, nàng đã hiểu được chấp nhận, hiểu được không nên mưu cầu, nàng chỉ muốn lấy lòng a tỷ, bảo vệ mạng sống, chờ đến khi a tỷ nàng tu thành chính quả với nam chính, nàng sẽ rời đi. Nàng không muốn, cũng không quan tâm đến mục đích thực sự của Khương Trầm Vũ.

Dù sao, bọn họ cũng chỉ là nhân vật phụ trong số phận đã được định sẵn của nhau.

Thế nhưng, việc Khương Văn Âm xuyên đến nơi này đã là một biến số, mà khi biến số xuất hiện, cốt truyện ắt chẳng thể đi theo hướng ban đầu. Ánh trăng mà nàng vẫn luôn cung phụng kia vốn chẳng phải a tỷ của nàng. Không biết bởi vì sai sót ở chỗ nào mà a tỷ của nàng lại chính là nam chính giả dạng thành. Hóa ra, từ lúc bắt đầu chạy trốn trên đường lưu đày, cho đến khi trốn vào trong núi, cuối cùng tìm được tàn quân của Lục gia đều là kế hoạch của Khương Trầm Vũ hay nói chính xác là của phế Thái tử Triệu Trinh.

Lại nói đến vị nam chính kiêm Thái tử này, chàng là đích tử do Lục hoàng hậu sinh ra. Lục gia là cao môn thế gia nhiều đời, quyền cao chức trọng, lại là nhà ngoại của Thái tử thế nên chịu nhiều nghi kỵ của Hoàng đế. Năm Thái tử chín tuổi, Hoàng đế lấy cớ Lục gia mưu phản và giáng tội tru di, mấy trăm người Lục gia, bao gồm cả Hoàng hậu cứ như thế mà bị xử trảm trước mắt Thái tử.

Khương gia và Lục gia vốn có nhiều giao hảo, năm đó Hoàng đế không có đủ chứng cứ để ép tội một lúc hai thế gia, đành phải bỏ qua cho Khương gia. Hóa ra nhiều năm nay, vị phế Thái tử kia vẫn đang ẩn ấp ở Khương gia, giả dạng làm Khương Trầm Vũ, từng bước một mưu tính trả thù.

Đáng tiếc đại nghiệp chưa thành, Hoàng đế lớn tuổi nghi thần nghi quỷ kia lại dùng cùng một cách thức khác ép tội Khương gia. Thế nên mới có cảnh tượng tỷ muội Khương gia trên đường lưu đày trốn chạy, mà Khương Văn Âm thì vừa hay xuyên đến, mơ mơ hồ hồ mà tiếp nhận vị a tỷ này.

Dù Khương Văn Âm đã lờ mờ đoán ra a tỷ nhà mình có bí mật vẫn luôn giấu nàng. Nhưng nàng không muốn hỏi, cũng không tò mò bí mật đó là gì. Cho đến một ngày nọ, nàng vô tình bắt gặp a tỷ đang tắm, quần áo trượt xuống lộ ra cơ ngực… A tỷ lười biếng chống đầu nhìn nàng nói: “Ngủ chung lâu như vậy, có phải nàng nên phụ trách.”

Là câu trần thuật. Không cho phép nàng từ chối. Hơn nữa, Khương Văn Âm cũng không có ý định từ chối. Bởi vì cùng chung chăn gối lâu như vậy đã thành thói quen, nàng cũng không muốn đổi người.

Cả Khương Văn Âm và Khương Trầm Vũ trước khi gặp nhau đều không biết yêu là gì. Một kẻ chỉ biết đến trả thù, một người đã quen với cô đơn. Bọn họ đến với nhau vì bất đắc dĩ, ở bên nhau cũng là do vận mệnh trói buộc. Thế nhưng, cũng chính bọn họ dạy cho nhau biết thế nào là quan tâm đến một người, thế nào là đặt một người vào trong tim, thế nào là khát vọng nắm tay đi đến bạc đầu.

Khương Trầm Vũ hay Triệu Trinh từ nhỏ đã mang trên vai nỗi đau và gánh nặng quá lớn. Quá khứ của chàng nhuộm bằng máu của mấy trăm người Lục gia và thân mẫu của chàng. Chàng không mưu cầu tương lai, cũng chưa từng nghĩ đến việc cho bản thân một nơi nghỉ lại. Thù hận khiến chàng tiến về phía trước, nhưng lại chẳng có thứ gì khiến chàng lưu luyến để quay về.

Cho đến khi gặp được một Khương Văn Âm khác.

Ngay từ lúc bắt đầu, chàng đã biết Khương Văn Âm này không phải là người đã cùng chàng chạy trốn lúc đầu. Nhưng chàng cũng không có ý định tìm hiểu sâu, dù sao chỉ cần không cản trở đại sự của chàng là được. Nhưng có lẽ là thói quen nghe nàng nói lời quan tâm ngốc nghếch, thói quen ôm lấy nàng mỗi tối, thói quen có nàng đứng ở phía sau, Khương Trầm Vũ dần học được cách quay đầu lại, dần học được cách nghĩ đến tương lai….

Ở kiếp trước, Khương Văn Âm đã từng vì mưu cầu sự chú ý của người thân mà làm rất nhiều điều khờ dại, kết quả chỉ là sự chán ghét cùng cô độc cho đến lúc rời xa thế giới đó. Nàng đến với thế giới này bằng trái tim đã bị gai bụi quấn quanh. Bề ngoài, nàng có vẻ buông thả cảm xúc, để sắc dụ mà cung phụng Khương Trầm Vũ, nhưng thật ra nàng chỉ đang sắp xếp để có một cuộc sống tự tại sau này.

Nhưng có lẽ việc ở cạnh Khương Trầm Vũ đã thành thói quen, hoặc có lẽ vòng tay ôm nàng mỗi tối quá ấm áp, cảm giác có người đứng trước che chở cho nàng quá tốt đẹp, từng chút một phá đi lớp dây gai quấn quanh trái tim nàng…

Nàng chính là ánh sáng trong cuộc đời của chàng.

Còn chàng chính là mặt trời trong sinh mệnh của nàng.

Bởi vì có nhau, ngày mai lại là một ngày đầy nắng ấm.

____

​​“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quế Viên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN