logo
REVIEW>> KHOM LƯNG
khom-lung
Tìm truyện
Donate

KHOM LƯNG

Tác giả:

Bồng Lai Khách

Designer:

AI_Anh Thảo

Độ dài: 171

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 730

“Khom lưng” của tác giả Bồng Lai Khách được lấy bối cảnh chiến tranh loạn lạc cuối thời Đông Hán. Đúng theo nghĩa đen của tên gọi, bộ truyện kể về cô gái tên Tiểu Kiều bị người thân xem như quân bài trên con đường tranh đoạt quyền lực, bị ép gả vào nhà kẻ thù, phải sống “khom lưng” lấy lòng người khác.

Tại thời kì Bắc - Nam phân tranh này, các thế lực chia năm xẻ bảy, tranh giành nhau lãnh thổ, sống c hết chỉ như mành chỉ treo chuông. Thế nhưng một cô gái lớn lên trong thời đại hòa bình như Tiểu Kiều không may bị xuyên không về thời chiến loạn lại có đủ bản lĩnh cứu vớt được một gia tộc không khỏi khiến mình thấy nể phục.

Hai nhà Kiều - Ngụy vốn là kẻ thù của nhau, nguyên do phải kể đến từ nhiều năm trước: Phụ thân của Nguỵ Thiệu là Ngụy Kinh, làm quan đến tam phẩm Hổ Nha tướng quân, phụng mệnh triều đình, cùng ông nội của Tiểu Kiều lúc đó là Thứ sử Duyện Châu đi chinh phạt quân nổi loạn Trần quận Lý Túc.

Hai bến vốn ước định cùng nhau xuất binh tấn công. Không ngờ lúc lâm trận ông nội của Tiểu Kiều biết được Lý Túc có viện binh đang tới, xem xét tình hình rút lui trở về, án binh bất động. Nguỵ Kinh và con trưởng Ngụy Bảo không biết chuyện, ít không thể chống lại nhiều, bị bao vây tử trận, lúc ấy Nguỵ Thiệu chỉ mới mười hai tuổi cũng theo cha huynh ra trận, được gia thần liều mạng bảo vệ, cuối cùng mới giữ được một mạng.

Người xưa có câu, thời thế tạo anh hùng, câu này dùng cho Ngụy Thiệu quả thật không sai. Chứng kiến cái c hết của cha và huynh trưởng, tiểu công tử Ngụy Thiệu khi đó trong một đêm liền trưởng thành, tự mình gánh vác nghiệp lớn gia tộc cũng gánh luôn cả huyết hải thâm thù.

Ngụy Thiệu ngày một lớn mạnh, trở thành Yên Hầu uy nghiêm, danh trấn một phương, nhưng sâu trong lòng chàng vẫn chưa từng nguôi ngoai về cái c hết của cha và huynh trưởng mình. Nỗi đau ấy ăn sâu và xương cốt khiến chàng trở thành kiểu người mang nặng tâm tư, lại nóng nảy ngang tàn.

Những năm qua, Ngụy Thiệu lớn mạnh bao nhiêu thì Duyện Châu Kiều thị lại dần suy yếu bấy nhiêu. Trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bá phụ của Tiểu Kiều quyết định dùng nữ nhi Đại Kiều của mình cầu thân với Ngụy Thiệu. Mặc cho hai nhà Kiều - Ngụy vốn mang mối thâm thù sâu nặng, Kiều thị vẫn bất chấp gả con gái để củng cố vị thế, cầu sự che chở.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Tiểu Kiều không những xuyên không tới, nàng còn mang theo những giấc mơ tiên tri, ký ức trùng sinh của nguyên chủ thân thể.

Nàng biết kiếp trước sau khi Đại Kiều gả đến Ngụy gia, Nguỵ Thiệu chẳng chạm vào tỷ ấy dù chỉ một ngón tay. Sáu năm sau Nguỵ Thiệu xưng đế, khi đó cả nhà họ Kiều đều c hết hoặc ly tán, Ngụy Thiệu lập một nữ nhân khác lên làm Hoàng hậu, Đại Kiều nuốt vàng tự sát. Lúc đó Đại Kiều chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà đã kết thúc cuộc sống của mình như vậy.

Còn Tiểu Kiều, kiếp trước nàng gả cho Lang gia thế tử Lưu Diễm, hắn có tham vọng nhưng không có năng lực giữ nổi đế nghiệp, trước khi Nguỵ Thiệu công thành đã tự tay g iết nàng sau đó uống thuốc độc tự sát.

Ác mộng kiếp trước đã để lại bóng ma sâu sắc trong lòng Tiểu Kiều, hình ảnh người thân lần lượt c hết đi, hình ảnh Lưu Diễn một kiếm xuyên tim nàng, tất cả như ma chú vây lấy nàng, khiến nàng không sao thoát khỏi.

Tiểu Kiều muốn thay đổi kết cục, nàng muốn bảo vệ người thân của mình bình an.

Nàng nói với Đại Kiều là mình muốn gả cho Nguỵ Thiệu, mong tỷ ấy thành toàn cho mình. Chẳng qua là để khuyên nhủ Đại Kiều, để nàng ấy có thể buông bỏ trách nhiệm của trưởng nữ Kiều gia, bỏ trốn cùng Bỉ Trệ.

Khi nàng hao tâm tổn huyết muốn giúp Đại Kiều thay đổi quỹ đạo của cuộc đời kiếp trước, chính bản thân nàng cũng âm thầm tự hạ quyết tâm rằng, nàng tuyệt đối sẽ không đi theo con đường đó.

Lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng thực tế lại đánh cho nàng một gậy, tàn nhẫn đến mức thất điên bát đảo không tìm ra phương hướng.

Đại Kiều bỏ trốn, nàng mới mười bốn tuổi bị đại bá ép gả thay. Tiểu Kiều chỉ có thể cười khổ.

Đúng là đường đã đổi đi rồi đấy, nhưng lại đổi thành đường cùng khác mà thôi.

Một cuộc hôn nhân không tình yêu đầy toan tính và vụ lợi. Một tương lai đầy bi ai được định trước. Tiểu Kiều giống như một người đi trên băng mỏng mà đối diện với phu quân, với gia đình chàng.

Tưởng chừng nàng sẽ phải thu mình chịu đựng vất vưởng qua ngày, luồn cúi khom lưng mà sống. Nhưng bằng sự khôn khéo, bình tĩnh cùng trái tim chân thành, Tiểu Kiều đã hóa giải tất cả căm ghét, nghi ngờ, sự thù hận của Ngụy Thiệu.

Nàng cũng dần chạm được đến nơi sâu thẳm trong tim chàng.

“Sự đời vần vũ như mây gió
Đổi thời gian, đổi cả không gian
Tụ tán nhờ có duyên
Ly hợp vốn do tình.”**

Ngụy Thiệu đồng ý hôn sự với Kiều gia chỉ vì lời tổ mẫu. Chàng không rõ vì sao tổ mẫu yêu thương mình như thế lại muốn chàng lấy con gái kẻ thù. Phải chăng bà muốn chàng buông bỏ hận thù mà sống bao dung hơn?

Ngụy Thiệu tự nhận mình không vị tha được như thế. Chẳng qua lúc đấy chàng cũng không ngờ được, một lời đáp ứng không đáng lưu tâm thôi cuối cùng chàng lại giao cả trái tim đi, cam nguyện vì nàng quỳ dưới váy.

“Thật ra từ rất lâu rồi ta đã muốn nói với nàng câu đó, lòng ta thương nàng. Chưa bao giờ dối gạt. Chỉ có điều, dù nàng nhượng bộ vì ta đến mức nào đi nữa, nỗ lực thế nào đi chăng nữa, ta lại nghĩ đó là chuyện đương nhiên.”

“Tất cả đều là vì người Kiều gia nhà nàng từng mắc nợ nhà ta, mà nàng gả cho ta lại là vì Kiều gia mong thứ lỗi, từ đó tới nay, mặc dù ta đã cưới nàng rồi, ta đã yêu thương nàng như thế, nhưng trong lòng ta chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của nàng. Như thể ta tốt với nàng cũng là điều ban ân, nàng sẽ cảm kích ta, báo đáp cho Ngụy gia nhà ta, cũng là điều đương nhiên…”

Hắn ngừng chớp mắt.

“Bây giờ ngẫm lại, Ngụy Thiệu ta vô liêm sỉ bậc nào!”

“Được làm phu quân của nàng chính là điều may mắn nhất đời này của Ngụy Thiệu ta. Thế mà trước tới nay, ta chỉ luôn miệng nói yêu nàng, trao lòng ta cho nàng, muốn nàng toàn tâm toàn ý đối với ta, bản thân ta lại lấy lý do thù nhà mà chưa bao giờ chịu nhịn, cũng chưa từng suy nghĩ cho nàng lấy một lần, nói về tự đại và ích kỷ, cõi đời này còn ai có thể sánh cùng ta…”

Tiểu Kiều không ngừng lắc đầu, nước mắt cứ tuôn rơi.

Ngụy Thiệu thấy nàng khóc không ngừng, lại cố gắng lắc lắc đầu như thế, viền mắt cũng bắt đầu ửng đỏ.

“Đồ xấu xa như ta chỉ biết đòi nàng phải yêu thương, mà lại không biết phải yêu thương nàng trước. Ta đã từng đồng ý với nàng rằng, nếu như ta đắc tội với nàng, nàng cứ đánh ta cho đến khi hả giận, sau này cũng sẽ như thế nhé, nếu ta tổn thương trái tim nàng, nàng cứ đánh ta đi chứ đừng không yêu thương ta nữa, cũng không được rời khỏi ta như vậy…”

Bộ truyện này của Bồng Lai Khách phải nói là vô cùng đáng đọc. Văn phong rõ ràng, mạch lạc, nội dung truyện logic dễ hiểu. Mình rất ít khi đọc những truyện có quá nhiều nội dung về tranh đấu, chiến tranh, bởi vì sợ không hiểu hết được những toan tính, phân tranh trong truyện. Nhưng vì bộ này được nhiều người khen quá nên mình đã đọc thử. Và quả thật nó được khen vì nó quá xứng đáng.

Hiện tại, truyện đã được chuyển thể thành phim với tên khác tạm gọi là “Chiết Yêu”. Tuy nhiên, có một vài rắc rối đã xảy ra khiến bộ phim có nguy cơ không lên sóng. Dù vậy, mình vẫn mong được xem một Ngụy Thiệu và Tiểu Kiều sống động trên màn ảnh.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Tặc Gia, Tiểu Sên, Ying, Trang Tử và một số bạn khác

** Trích trong Vô Đề (Phim Tam Quốc Diễn Nghĩa)

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN