Tác giả:
Trúc Dĩ
Reviewer:
AI_Lâm
Designer:
Al_Tương Phi
Thể loại:
Hiện đại,
Thanh xuân vườn trường,
Gương vỡ lại lành,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Nhẹ nhàng,
HE,
Xuất bản,
Chuyển thể
Độ dài: 2
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 3866
Thật ra thì “Vụng trộm không thể giấu” bản chuyển thể truyền hình đã đưa mình đến đây. Lúc phim chưa chiếu mình cũng chưa đọc bộ nào của Trúc Dĩ, chỉ xem qua một vài tin tức Cbiz. Cho đến dạo gần đây phim bắt đầu chiếu thì bài quảng bá cũng nhiều lên, lúc đó mình mới để ý. Nhưng có lẽ khác với phần lớn mọi người, cái mình để ý lại không phải là nam nữ chính, mà lại là anh trai của nữ chính, Tang Diên.
Không hiểu vì sao mọi người nói anh diễn viên này không hợp vai, Tang Diên phải thế này phải thế kia. Lại không hiểu vì sao sau khi xem vài tập phim mọi người lại quay xe bảo nhan sắc thì chưa hợp lắm nhưng tính cách thì đúng rồi. Tang Diên khiến mình cảm thấy tò mò, nên mình đi tìm anh trai này, xem thử có giống như lời đồn hay không.
Kỳ thực là có chút giống, lại có chút không giống. Bởi vì ở bộ bên kia anh chỉ là nhân vật phụ, dưới góc nhìn của một cô em gái vừa ngang vừa bướng, dưới góc nhìn của một người bạn thân chỉ chực chờ “nhổ cải trắng” nhà anh, thế nên hình tượng của Tang Diên chỉ dừng lại ở “bình thường”, “hơi điên khùng”, “trẻ con”,...
Nhưng ở “Khó dỗ dành”, anh được đánh giá ở một góc độ trưởng thành hơn, dưới góc nhìn của “mối tình đầu hụt”, Ôn Dĩ Phàm. Thế nên, chúng ta có thể thấy được một Tang Diên nhan sắc cực đỉnh, phong độ phóng khoáng, chính là dáng vẻ một badboy đứng đắn.
Nhắc đến mối nhân duyên này, thực sự một lời khó nói hết, bởi vì Tang Diên cũng từng là một thanh niên trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, cũng vô cùng có sức hút đối với bạn khác giới. Thế nhưng, trong mắt chàng trai kiêu ngạo năm ấy chỉ có mỗi một cô bạn chuyển trường tình cờ gặp trên hành lang, dịu dàng trầm tĩnh, có cái tên còn nam tính hơn cả anh, Ôn Dĩ Phàm.
Cô gái nhỏ có hoàn cảnh gia đình không tốt lắm, phải chuyển đi liên tục bởi vì không ai muốn nhận nuôi cô cả. Bố mất rồi, mẹ có gia đình mới, chỉ có thể gửi cô đến nhà bác cả, mà gia đình này còn nát hơn một chữ nát, cho nên không cần nói cũng biết Ôn Dĩ Phàm đã phải khổ sở đến thế nào.
Mà tất cả những nỗi niềm này, cô chỉ có thể nuốt ngược vào trong, bình tĩnh mà trưởng thành, sẽ không đặt hy vọng vào ai, chỉ tin tưởng chính mình. Giống như lời nói dối đau xé lòng năm ấy với Tang Diên, mình không thích cậu, đừng làm phiền mình nữa…
Một Tang Diên con cưng của trời, kiêu ngạo lại giỏi giang, sao có thể chịu nổi cú sốc đầu đời như vậy? Anh giận, rất là giận. Giận đến nỗi đã rất nhiều năm trôi qua rồi, vẫn không quên được.
Khoảnh khắc gặp lại Ôn Dĩ Phàm, Tang Diên cảm thấy mình lại tức giận rồi. Vì sao cô ấy từ chối mình rồi mà vẫn còn xinh đẹp như vậy? Không có mình bên cạnh, cô ấy đáng yêu như vậy cho ai xem? Không được, mình không sống tốt thì không thể để cô ấy yên ổn được.
Đây là nội tâm của “chàng trai bị từ chối năm ấy”, Tang Diên, ấu trĩ lại khiến người khác không nỡ tổn thương.
Trong số đó có Ôn Dĩ Phàm.
Cô vẫn nhớ chuyện “tày trời” mà mình gây ra năm xưa, cho nên đối với thái độ lạnh nhạt xù lông của Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm chẳng nói được gì. Cho dù cô không hề tin tưởng bản thân đã để lại vết thương lòng sâu như vậy cho anh, cô có tài cán gì đâu chứ. Vốn đã chẳng xứng đôi.
Người ta nói thời gian sẽ chữa lành mọi thứ, nhưng có những chuyện, cũng là do chính thời gian gây ra. Nếu như năm đó anh không đến tìm cô vào đúng lúc chuyện kia xảy ra, nếu như anh không vì quá kiêu ngạo mà tin lời nói dối của cô, nếu như lúc đó anh lì lợm hỏi đến cùng, có lẽ một Ôn Dĩ Phàm lặng lẽ và cô độc như lúc này sẽ không xuất hiện.
Nhưng tất cả những chuyện này, là sau khi duyên phận đưa lối khiến hai người thuê chung một nhà thì Tang Diên mới biết. Sống cùng cô, nhìn thấy sự nỗ lực mỗi ngày của cô, thông qua mỗi cơn mộng du của cô mà biết được những tâm sự bị giấu kín bao lâu nay.
Thì ra, cô cũng không phải sống tốt như anh nghĩ. Nhưng anh thà rằng, cô cứ sống thật tốt đi, để anh đau lòng một mình thôi cũng được…
Ôn Dĩ Phàm tâm hồn trong sáng nào biết được những suy nghĩ trong đầu Tang Diên, cô chỉ nhớ rằng mình đã đắc tội anh ấy, chắc là anh ấy ghét mình lắm, nếu không thì tại sao lúc nào gặp mình cũng xụ mặt xuống, ở chung thì bắt mình ngủ phòng lớn, nấu đồ ăn lúc nào cũng nhiều rồi bắt mình ăn cùng, tối nào về muộn cũng bắt mình nhắn tin báo,...
Haizzz, Tang Diên cũng bất lực lắm chứ, sao anh lại thích cái người đầu gỗ này vậy trời! Anh hành động rõ ràng như vậy rồi, cô còn không nhận ra là anh đang giận dỗi sao? Còn không biết chạy đến dỗ dành anh đây! Nếu đã như vậy, anh phải cố gắng thể hiện rõ thêm một chút cái sự “ghét bỏ” của mình rồi.
Tang Diên này, nói được, nhưng mà làm không được.
Giống như trở về những năm tháng bắt đầu rung động ấy, Ôn Dĩ Phàm mãi mãi là ngoại lệ của anh, là giới hạn mà anh không bao giờ có thể bước qua. Cho nên, đầu gỗ thì cứ đầu gỗ đi, anh đây đợi nhiều năm thế rồi, tiếp tục đợi thêm nữa cũng không sao.
Cũng may, tuy Tang Diên rất gợi đòn, nhưng anh vẫn là người lương thiện. Trời cao có đức hiếu sinh, để Ôn Dĩ Phàm cuối cùng cũng hiểu được tấm lòng chân thật đằng sau sự ngạo mạn giả dối của anh. Miệng thì ghét bỏ, tay chân lại thành thật. Hành động thì ngang ngược, nhưng nội tâm thì mềm mại. Một Tang Diên đầy mâu thuẫn như vậy, chính là một tay cô tạo ra.
Cái “nồi” này, Ôn Dĩ Phàm không muốn gánh cũng phải gánh. Ai bảo cô làm anh tổn thương ngay từ những ngày người ta còn non nớt như vậy, ai bảo cô sống mệt mỏi nhiều năm như vậy cũng không đi tìm anh, ai bảo cô chỉ nhìn thấy hành động trả đũa đầy hậm hực mà không nhìn thấy sự quan tâm săn sóc của anh. Ai bảo cô gây ra bao nhiêu chuyện như vậy rồi cũng không chịu đến dỗ dành anh? Bộ khó lắm sao?
Khó thật mà.
Anh khó hiểu như vậy, lại khó chiều như vậy, ai mà dỗ được. Nhưng không sao, là vì khó cho nên mới quý. Ôn Dĩ Phàm nhịn quen rồi, chịu đựng thêm một chút dỗ anh về nhà, không để anh uống say rồi lại đỏ mắt, giống như một năm nào đó.
Ôn Dĩ Phàm, em xem ông đây là lốp dự phòng đấy à?
Thực ra, lốp dự phòng… cũng được.
Là một đêm nào đó uống say, không có Ôn Dĩ Phàm. Nhưng từ nay về sau, em sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa, không có lốp dự phòng nào hết, từ trước đến giờ, chỉ có một mình Tang Diên mà thôi.
***
Nói thật lòng, “Khó dỗ dành” là một bộ truyện khá sâu sắc, từ quá khứ đến hiện tại đều mang một chút nặng nề và u ám, Ôn Dĩ Phàm trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy cho nên tính cách trầm lặng và cô độc, thế nhưng khi đọc đến những phân đoạn có Tang Diên, mọi thứ đều dường như tươi sáng hơn, cảm giác giống như mọi chuyện dù có tệ hơn nữa cũng chẳng có gì phải sợ, chẳng phải còn có anh đây sao?
Tang Diên miệng rất xấu, nói câu nào cũng đầy thâm ý, còn không ngừng cà khịa và trêu chọc người ta, khiến cho Ôn Dĩ Phàm luôn cảm thấy lạc trong sương mù, nhưng mà như vậy, cô mới dần dần đi về phía ánh sáng, về phía anh. Dần dần nhận ra được, thực ra từ đầu tới cuối cô không hề cô độc, vẫn luôn có chỗ dựa, vẫn luôn là anh, từ ngày đầu tiên trên hành lang hôm ấy.
____
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved