logo
REVIEW>> KHI ANH ĐẾN LỬA CHÁY LAN ĐỒNG CỎ
khi-anh-den-l-a-chay-lan-dong-c
Tìm truyện
Donate

KHI ANH ĐẾN LỬA CHÁY LAN ĐỒNG CỎ

Tác giả:

Cố Tử Hành

Độ dài: 109

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 429

Giới thiệu:

[1]

Trong mắt người ngoài, Lục Chinh lạnh lùng vô tình, đứng đắn nghiêm túc, chỉ mỗi Vân Miểu biết anh không phải như vậy.

Anh sẽ gội đầu giúp cô, sẽ cẩn thận thử độ nóng của nước, sẽ xuất hiện đúng giờ trước cổng trường cô mỗi tối, thậm chí sẽ ngăn cản cô yêu đương…

Lúc đấy tuổi còn trẻ, Vân Miểu cảm thấy cách đối xử khác biệt này chính là thích.

Cô chủ động tỏ tình, nhưng nào ngờ hồi đáp lại là chính tay anh đưa cô đến nước Mỹ.

Tỉnh dậy khỏi giấc mơ…

[2]

Dạo gần đây, khoa trinh thám có một người đẹp lạnh lùng đến công tác, tốt nghiệp trường công nghệ Massachusetts (MIT), dựa vào kỹ thuật AI nhận diện khuôn mặt, phá được rất nhiều vụ án kỳ bí.

Khoảnh khắc tảng băng ngàn năm Lục Chinh nhìn thấy cô, bỗng đụng đổ ly cà phê trong tay… Cô gái nhỏ mất liên lạc nhiều năm đã trở về rồi.

Lục Chinh vui mừng nhưng lại nghe thấy cô nói với người bên cạnh: “Sao tôi có thể quen biết đội trưởng Lục của các anh chứ?”

Lục Chinh đi ngang qua đó, một phát đạp bay chiếc ghế bên cạnh…

[3]

Lục Chinh từng được rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng đều bị Vân Miểu bóp c hết từ trong nôi rồi. Mấy lần trước, cô làm rất cẩn thận.

Sau này, có một lần cô làm trắng trợn quá bị Lục Chinh phát hiện: “Lần thứ mấy rồi?”

Vân Miểu rũ mi, phóng khoáng thừa nhận: “Lần thứ ba thì phải.”

Đèn trên đỉnh đầu mờ tối, anh bước từng bước đến gần, bóp chiếc cằm trắng nhỏ xinh của cô: “Sao nào, muốn anh độc thân?”

Vân Miểu không hề sợ hãi, cô ngửa đầu nhìn anh: “Chắc là… vì yêu sinh hận.”

Đáy mắt Lục Chinh tối tăm: “Còn yêu anh?”

Vân Miểu cười: “Ảo tưởng là bệnh đó, chú Lục à.”

Lục Chinh: “Miểu Miểu, anh còn nhớ có người từng nói không để anh cô đơn đến già.”

[4]

Vân Miểu có một con robot có thể giặt giũ nấu cơm, có thể phòng thân, còn có một chức năng không muốn ai biết đến. Nó có thể nhận diện khuôn mặt của Lục Chinh, đồng thời có thể ghi chép lại nhịp tim của anh khi anh đến gần.

AI: “Chủ nhân, tối qua khi Lục Chinh ôm chị, tim đập rất nhanh, đã ghi chép lại cho chị, đồng thời phân loại là thích.”

AI: “Chủ nhân, vừa nãy tim lại đập nhanh, hai người hôn rồi à?”

Vân Miểu: “Không, chị cắn anh ấy.”

AI: “Lần này phân loại là yêu. Chủ nhân, anh ấy yêu chị.”

Lục Chinh tắt con AI ồn ào đi, chăm chú nhìn cô: “Làm sao đây, lời anh muốn nói đều bị nó giành hết rồi.”

Vân Miểu: “Vậy anh nói thêm đi, biết đâu em muốn nghe.”

***

Năm ấy, sau khi Lục Chinh cứu Vân Miểu về, cô đang mắc phải chứng hoảng sợ hết sức nghiêm trọng.

Chứng hoảng sợ này đến từ việc cô phải chứng kiến cảnh cha mẹ cô ra đi như thế nào. Với một cô bé chỉ mới mười mấy tuổi mà nói, cảnh tượng ấy hết sức thảm thiết, khốc liệt. Cô đã trông thấy cha mẹ cô đầm mình trong vũng máu đỏ tươi, chẳng biết máu từ đâu cứ tuôn chảy mãi chẳng ngừng, máu như nhuộm đỏ hết mọi ngóc ngách, như dòng lũ rền vang đang muốn đòi mạng cô.

Còn gã đàn ông ra tay s át h ại cha mẹ cô thì lại thản nhiên vắt chân ngồi trên một chiếc ghế đen, gã bày ra phong thái thanh cao để “thưởng thức” tuyệt tác mà bản thân gã vừa “đắp nặn” nên.

Bắt đầu từ ngày ấy, Vân Miểu thấy sợ hãi trước máu. Và, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, chỉ cần nhìn thấy nước thôi là cô sẽ lại liên tưởng đến máu, khi tắm phải chạm vào nước thì cô sẽ cảm thấy máu đang dần “nuốt chửng” cô, mỗi khi nhắm mắt lại, mùi máu tươi sẽ lại xộc thẳng lên não.

Bệnh tình của cô cứ ngày một nặng lên, đến nỗi, việc ăn uống cũng trở thành một loại tra tấn đầy ác liệt đối với cô. Vì tất cả mọi thứ cô bỏ vào miệng, bất kể đó có là loại thức ăn hay nước uống nào, đều khiến cho mùi máu tràn ngập khắp khoang miệng cô. Cứ ăn là cô sẽ lại nôn ra, thế nên, bác sĩ chỉ đành truyền dịch dinh dưỡng cho cô, miễn cưỡng duy trì sự sống đang dần héo mòn trong cô.

Mười bốn tuổi, có cô gái cậu trai nào không hoạt bát sôi nổi đâu? Nhưng ai hoạt bát, ai sôi nổi thì cứ việc hoạt bát, cứ việc sôi nổi đi. Vì kể từ cái đêm kinh hoàng ấy, Vân Miểu đã chẳng thể quay trở lại làm một cô thiếu nữ mười mấy tuổi bình thường được nữa rồi. Giờ đây, cô chỉ yên lặng như một bức tượng đá, việc truyền nước, truyền dịch dinh dưỡng cứ lặp đi lặp lại, kéo dài đằng đẵng từ ngày này qua ngày khác.

Trong suốt hai tháng trời, Vân Miểu không ăn không uống, cũng không nói bất cứ một câu nào cả, cô như đã tiến vào trạng thái “hồn lìa khỏi xác” mà người ta vẫn thường hay nói đến.

Cô cứ như thế, cứ sống lay lắt, duy trì mạng sống mình một cách máy móc như thế, mãi cho đến ngày Lục Chinh xuất viện và đi đến thăm cô.

Có những người, trời sinh đã là “phương thuốc” chữa lành thương tổn trong lòng người khác.

Có lẽ, Lục Chinh chính là “phương thuốc” ấy, là phương thuốc cứu rỗi mà số mệnh đặt biệt gửi đến cho cô, là phương thuốc mà chính Vân Miểu cũng không hay rằng mình đang đợi chờ.

“Anh là cảnh sát, anh có thể bắt bọn họ đúng không?”

“Anh sẽ cố hết sức.”

“Chỉ cố hết sức là không được, phải “nhất định”, có được không anh?”

“Được, nhất định.”

Đó là lời hứa đầu tiên giữa họ, nhưng cũng là thách thức to lớn mà mất bao năm dài Lục Chinh mới thức hiện được, và cuối cùng, đó cũng chính là tia sáng le lói chợt xuất hiện trong cuộc đời Vân Miểu sau bao ngày tăm tối.

Nếu hỏi trên đời này có tồn tại thiên sứ hay không, Lục Chinh sẽ nói rằng anh không tin vào sự hiện diện của thần Phật, anh chỉ tin vào công bằng lẽ phải, tin vào chính bản thân mình. Còn Vân Miểu, cô sẽ nói rằng thiên sứ vẫn luôn tồn tại, vẫn hằng dõi theo cô.

Vị thiên sứ bảo hộ cô không có đôi cánh trắng muốt, không có vầng hào quang sáng chói lòa. Mà thiên sứ của cô khoác trên mình bộ cảnh phục sẫm màu, là vị thiên sứ vừa mang bản tính thần linh, vừa mang bản tính con người.

Vị thiên sứ đó chẳng phải là ai khác ngoài Lục Chinh.

Khi cô lạc lối trong bóng tối, anh là người duy nhất có thể xông vào khoảng không tối tăm ấy, rồi nắm tay cô, dẫn cô thoát ra khỏi màn đêm dài đến vô cùng vô tận ấy.

Khi cô chìm trong cơn ác mộng đáng sợ kia, khi cô chìm trong nỗi tuyệt vọng, sợ hãi, đau lòng, và khi cái c hết đang từ từ gặm nhấm linh hồn và thể xác cô, anh là người duy nhất đến và đưa tay ra với cô, bảo cô rằng hãy đi theo anh.

Có lẽ là trong suốt khoảng thời gian còn lại, không, là trong suốt phần đời còn lại, sẽ chẳng còn bất kỳ một ai nguyện đến và cứu rỗi cô như cái cách mà anh đã từng. Bởi vì chưa từng có ai nói với cô một câu như thế, rằng, “Đừng sợ, anh là cảnh sát, anh đến cứu em”.

Chọn bước đi trên con đường tìm kiếm chân lý, là đang chọn lựa một con đường chẳng hề bằng phẳng, suôn sẻ gì cả. Vì những lý tưởng tươi đẹp thuở đầu mà Lục Chinh đã chọn làm cảnh sát, cũng chính là chọn làm người “cầm ngọn đèn dẫn lối cho sự thật”.

Anh chẳng cần biết mình sẽ ra sao, dẫu có phải một thân một mình, “tay không tấc sắt” mà chinh chiến với cái ác, anh vẫn không bao giờ bỏ cuộc.

Anh chỉ cần đứng trong ánh sáng tươi đẹp, vốn dĩ anh chẳng cần phải đặt mình vào trong bóng tối như thế này làm gì cả. Nhưng anh vẫn chấp nhận làm như thế, chấp nhận bước vào trong màn đêm để xé toạc màn đêm u tối, mang tới ánh sáng cho muôn người.

“Cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào, em sẽ không bao giờ không có đường về. Miểu Miểu, anh có thể là đường về của em…”

Lục Chinh là tia sáng đầu tiên chiếu rọi vào cuộc sống của Vân Miểu, anh cũng là chốn về sau cuối của riêng cô.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mat reviewer đã đọc: Dưa Gang – Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN