logo
REVIEW>> KHÁC THƯỜNG
khac-thuong
Tìm truyện
Donate

KHÁC THƯỜNG

Tác giả:

Sơn Khẩu

Độ dài: 13

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 400

“Tôi chỉ có thể cầu nguyện mà thôi

Hy vọng câu thần chú ấy có thể giúp tôi nắm giữ trái tim em

Vậy nên tôi sẽ làm phép để mê hoặc em

Để tôi thếp vàng lên gương mặt mình và khiến em phát điên lên vì tôi…” (*)

*

Ngày… tháng… năm

Hôm nay Giang Dịch Thành đã nảy ra một ý tưởng điên rồ, không phải điên rồ kiểu bình thường, mà chính là cái điên phải đến mức “siêu cấp vũ trụ”: Giang Dịch Thành lén lút làm chuyện “ôm ấp người anh em” của mình trong nhà vệ sinh bỏ hoang ở tòa nhà học cũ.

Cứ tưởng chỉ có trời biết, đất biết và anh biết, nhưng anh sai rồi, bởi vì ngay vào giai đoạn gần cao trào, sắp “lên tới đỉnh núi” thì Giang Dịch Thành nghe thấy âm thanh lạ, cọng râu cảnh giác lập tức dập tắt niềm vui sướng tưởng sắp tới trong lòng bàn tay anh, anh vội vàng kéo quần vọt ra ngoài tóm lấy kẻ nghe lén kia.

Lại nói, ông trời với thổ địa không muốn giấu giùm anh thì thôi đi, tại sao lại để cho người bắt được cảnh xấu hổ này của anh là Trần Chỉ Nhu?

Cô nàng Trần Chỉ Nhu này, bề ngoài thì thuỳ mị nết na, tóc đen dài, gương mặt luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn dễ bảo, Giang Dịch Thành tuy hoảng sợ nhưng vẫn kịp nắm bắt mấu chốt, cả hai cùng đưa ra thoả thuận, anh sẽ không nói với ai chuyện cô vì lén hút thuốc mà chui vào nhà vệ sinh cũ này, bù lại anh phải cho cô tận mắt xem cảnh mình “thương yêu em trai”.

Bởi mới nói, đáng sợ không phải kẻ mặt mày dữ tợn, vì bạn sẽ vì gương mặt họ mà tự động sinh ra sự cảnh giác, nguy hiểm và oái ăm nhất chính là những lời lẽ “khó chấp nhận” kia lại thốt ra từ khuôn miệng chúm chím, xinh xắn, từ một cô nàng đạt chín điểm đạo đức của lớp - Trần Chỉ Nhu.

Trên đời này bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra, vậy nên đừng ai quá ngạc nhiên khi cả hai thiếu niên thiếu nữ kia làm chuyện thân mật vào ngay lần đầu tiên dưới một tình huống phải nói là cực kỳ xấu hổ.

Ngày… tháng… năm

Ngày hôm đó chắc chắn một dây thần kinh nào đó của Trần Chỉ Nhu bị chập, nếu không cô sẽ chẳng bao giờ để cho cái tên Giang Dịch Thành kia sờ soạng mình. Chuyện thân mật kia chỉ nên làm với người mình yêu và quan trọng phải là người mà mình cảm thấy quen thuộc cơ. Phải, chắc chắn là có ma xui quỷ khiến rồi, ba mươi sáu kế, bỏ chạy là thượng sách. Nghiệm ra chân lý, Trần Chỉ Nhu quyết định bơ đẹp Giang Dịch Thành.

Giang Dịch Thành có bất ngờ không? Có chứ, người mà mình tưởng đã từng làm chuyện thân mật đến thế, thì giờ đây gặp nhau trên lớp lại vờ như xa lạ. Giận không? Có giận luôn, sao không giận cho được, ngày ngày tên ngốc Giang Dịch Thành chạy đi tìm cô, cô không trốn ngõ này thì cũng sẽ tránh ở góc khác, chơi trò rùa rụt cổ với anh. Vì vậy Giang Dịch Thành quyết định ép hôn cô.

Giang Dịch Thành thấy vui không? Không, không hề vui, nhìn Trần Chỉ Nhu ấm ức vì bị ức hiếp anh thấy đau lòng, ngốc thì ngốc nhưng Giang Dịch Thành vẫn kịp biết lấy chân thành ra bù thành lời xin lỗi.

Ngày.. tháng… năm

Đã bao nhiêu ngày kể từ lúc Giang Dịch Thành thành bạn thân với Trần Chỉ Nhu nhỉ? Cả hai đều không nhớ rõ, chỉ biết tối tối cả hai sẽ say sưa vừa bàn chuyện học vừa đưa đẩy tán tỉnh, buổi chiều Giang Dịch Thành sẽ dẫn cô đi mua ly trà sữa, kéo tay cô đến quán ăn anh thích.

Trong đôi mắt tên ngốc to xác ấy chỉ phản chiếu một hình ảnh cô gái, cô ấy xinh đẹp, giỏi giang, bề ngoài hiền lành nhưng chỉ anh biết, bên trong cô là một bầu trời nổi loạn. Không sao cả, Giang Dịch Thành nguyện làm vùng trời an toàn, để Trần Chỉ Nhu thoả sức bộc lộ con người thật.

Cô đã hứa sẽ cùng anh hướng tới tương lai tốt đẹp, ở nơi ấy cả hai sẽ bên nhau không bị ai ngăn cản, anh đi học thì cô sẽ lên thư viện, ngày nghỉ cả hai sẽ cùng dọn dẹp nhà. Tương lai là thứ mơ hồ, nhưng khi có tình yêu và mục đích, chắc chắn sẽ hoá ước mơ thành sự thật.

Ngày… tháng… năm

Hôm nay là ngày mấy ấy nhỉ? Uầy, cũng không quan trọng, anh yêu Giang Dịch Thành vẫn nằm đây, nửa bên giường toả ra hơi ấm, trong lòng Trần Chỉ Nhu ngập tràn mật ngọt.

Bọn họ ngồi trong phòng khách ăn gà rán, Trần Chỉ Nhu đột nhiên mở miệng hỏi: “Nè, anh nói xem kiếp sau chúng ta còn có thể ở bên nhau không?”

“Cục cưng, câu hỏi này kiếp trước em đã từng hỏi rồi.”

“Ha ha ha ha ha ha ha em đã từng xem được meme như thế này rồi có được không? Anh bớt qua loa với em nha!”

“Ừ… Sống hết kiếp này đã rồi qua kiếp sau hỏi lại nhé? Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy?”

“À… Chỉ là bỗng cảm thấy ở cạnh anh rất vui thôi… Đơn giản lại không có phiền não gì. Đột nhiên rất muốn mãi mãi ở cùng anh.”

Ngày…tháng… năm

Trong căn phòng nho nhỏ kia, có hai con người bình thường, người con trai đang ngồi trước máy tính gõ báo cáo lách, người con gái đáng yêu nằm gối đầu trên chân anh, hỏi anh những câu hỏi tuy ngốc nhưng người con trai ấy không hề chán ghét.

Tình yêu ấy mà, nào có phải điều xa vời, nếu ngày ấy cô không “khác thường” mà đi vào khu nhà vệ sinh kia để giải toả tâm trạng, và anh cũng không “khác thường” làm nên chuyện kinh thiên động địa, thì ắt hẳn giờ đây sẽ không có khung cảnh nhàn nhãn ngập tràn bong bóng hình tình yêu như này rồi.

____

​​“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cam

(*) Trích bản dịch bài hát “Na Na Thong” - Joey Phuwasit

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN