logo
REVIEW>> KẸO THUỶ TINH
keo-thuy-tinh
Tìm truyện
Donate

KẸO THUỶ TINH

Tác giả:

Giá Oản Chúc

Reviewer:

AI_Lâm

Độ dài: 82

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 2146

Bọn họ gặp nhau trên đường đi đến cái c hết.

Một người là biết trước thời điểm mình sẽ c hết, người còn lại cũng biết mình sẽ c hết, chỉ là không biết vào lúc nào.

Người thứ nhất, là Khương Lâm Tình.

Cô được một người bạn học thời cấp hai đang làm bác sĩ chẩn đoán u phổi ác tính, còn sống được một năm. Khương Lâm Tình cũng không bất ngờ lắm, trong quá trình chăm sóc mẹ vào những ngày đau đớn cuối cùng của cuộc đời, cô biết được vài thông tin. Tỷ lệ cô mắc căn bệnh này rất cao, là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Không bất ngờ, không có nghĩa là có thể thản nhiên đón nhận. Khương Lâm Tình vừa đối mặt với cái c hết được dự đoán trước, vừa phải điều trị tâm lý từ biến cố của người cha thay lòng. Cô cảm thấy, cuộc đời này thật không còn gì luyến tiếc.

À có chứ, cô vẫn chưa được nếm trải chuyện yêu đương cuồng nhiệt cơ mà. Sống hai mươi mấy năm, ngoài chuyện xinh đẹp và tẻ nhạt ra, cô chỉ còn một mối tình đơn phương với bạn lớp trưởng hồi cấp ba. Cứ như vậy mà c hết đi, thì thật uổng công bấy lâu nay cố gắng làm việc.

Xuất phát từ suy nghĩ này, Khương Lâm Tình lên kế hoạch đi tìm “đối tượng”. Sở dĩ dùng từ “đối tượng” này là vì cô chưa xác định được mối quan hệ với người kia được gọi là gì. Cô chỉ có ba tháng trải nghiệm, bạn trai thì đương nhiên không được, bạn giường thì nghe có vẻ chơi bời quá, cô chỉ muốn “thử một chút” mà thôi.

Có kế hoạch trong đầu, Khương Lâm Tình lập tức thực hiện. Đi đâu tìm người có thể dễ hợp dễ tan không dây dưa tình cảm đây? Đương nhiên là đến thiên đường dành cho nam nữ trưởng thành - quán bar xập xình rồi.

Khương Lâm Tình ngồi canh mồi được mấy ngày, xác định được mục tiêu. Đã là trải nghiệm, thì phải chọn đối tượng vừa ý nhất, không có thời gian tìm hiểu, vậy nên Khương Lâm Tình quyết định trông mặt mà bắt hình dong, mặc kệ thế nào, đẹp trai là ưu tiên số một.

Làm xong công tác tư tưởng cho mình, Khương Lâm Tình tiếp cận, nói rõ mục đích với Tống Khiên. Anh chàng này cực kỳ đẹp trai, lại còn phong lưu đa tình, kinh nghiệm trai gái thì khỏi bàn. Nhưng khi nghe cô nói, anh ấy nhìn thế nào cũng không thể liên hệ được lời nói bạo dạn và tính cách dịu dàng của cô gái xinh đẹp trước mặt này. Nhưng không sao, gặp dịp thì chơi, dù sao cũng là cô tiếp cận anh trước.

Có điều, gặp dịp rồi đó, mà chơi không được.

Chẳng hiểu vì sao, Khương Lâm Tình vốn đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ, anh chàng Tống Khiên kia cũng khá hiểu tình hình, vậy mà hẹn hò cứ trầy trật mãi chưa vào được vấn đề chính. Đến cuối cùng, một anh chàng ăn chơi không đủ kiên nhẫn như Tống Khiên, cũng đành phải bỏ qua bụi hoa này vậy.

Đến tận bây giờ, Khương Lâm Tình vẫn chưa biết được, người thật sự cùng trải nghiệm cuồng nhiệt với cô không phải là Tống Khiên mà là một người hoàn toàn ngược lại.

Ngoại trừ vẻ đẹp trai xuất sắc độc nhất vô nhị kia, anh chẳng có gì cả. Không nhà, không xe, không tiền, lúc đang làm ăn trộm thì bị Khương Lâm Tình bắt gặp. Rửa tay gác kiếm đi làm phục vụ quán cà phê lại muốn hớt tay trên của ông chủ. Thái độ thì cà lơ phất phơ, phát biểu toàn những câu khiến người ta không kịp đỡ.

Tóm lại một câu, Khương Lâm Tình cảm thấy, ít ra mình cũng còn tốt hơn anh ta một chút. Có điều, người như vậy thì phù hợp với tiêu chuẩn “trải nghiệm” của cô hơn, Khương Lâm Tình quyết định “mua” Trì Cách.

Kỳ hạn là ba tháng, cô chi tiền, anh phục vụ, còn phục vụ gì thì tùy vào “kim chủ”. Điều kiện duy nhất và cũng là khắc nghiệt nhất, chính là không được phép yêu đối phương. Phía Khương Lâm Tình thì dễ hiểu rồi, người ta không yêu cô thì sau này cô c hết đi cũng sẽ không khiến người ta đau lòng, cô không muốn đã c hết rồi còn bị oán hận.

Nhưng Trì Cách thì sao? Vì sao anh cũng không muốn đối phương nảy sinh tình cảm với mình?

Bởi vì anh chính là người thứ hai đã nói ở trên kia.

Bệnh của Trì Cách, ngoại trừ bác sĩ và người trong nhà, không một ai biết. Đối với bên ngoài, anh chính là một thiếu gia con cưng của trời, thư thái thong thả, thích làm gì làm. Trước mặt Khương Lâm Tình, anh lại làm “trai bao” như hiện giờ, cũng chẳng sao cả.

Khương Lâm Tình nào biết ẩn khuất đằng sau, cô vô tư hưởng thụ cảm giác của một “kim chủ”, chỉ có điều anh chàng mà cô mua cũng thật sự quá cao cấp rồi. Ngủ phải ngủ khách sạn năm sao, ăn phải ăn ở nhà hàng sang trọng. Cả đời Khương Lâm Tình sống đơn giản tiết kiệm, có lẽ số tiền chi cho Trì Cách thật sự là moi ruột moi gan mà chi.

Nhưng Khương Lâm Tình rất vui, cùng với Trì Cách, cô không cần nghĩ đến tương lai mờ mịt, không cần ép buộc bản thân làm bất cứ điều gì. Nói cô “mua” anh, chi bằng nói rằng anh đang cưng chiều cô thì chính xác hơn. Vì cô nào biết, Trì Cách vốn không thiếu chút tiền ấy, anh chỉ thiếu một người như Khương Lâm Tình mà thôi.

Một người xinh đẹp, đơn giản và thiện lương.

Sẽ nắm tay anh vượt qua từng lần phát bệnh, sẽ không hỏi “Anh sao thế” mà chỉ nói “Anh đừng sợ, em ở đây.”

Sẽ lo lắng anh không thể tự chăm sóc mình khi cô không còn trên đời nữa mà giúp anh đối mặt với ám ảnh đầy đau khổ của quá khứ.

Sẽ vì sợ anh đau lòng mà dứt khoát nói lời chia tay trước khi anh kịp yêu mình.

Nhưng, tất cả đều đã muộn. Cả hai đều không giữ được lời hứa lúc ban đầu.

Trì Cách không nói bất cứ một lời yêu nào, nhưng lại ở bên cô vào lúc cô ốm đau mệt mỏi nhất, sẽ chui vào một góc trong căn hộ nhỏ hẹp của cô để dự một cuộc họp lãnh đạo cấp cao, sẽ mặc bộ đồ rẻ tiền mà cô mua ở siêu thị, sẽ ôm cô vào mỗi buổi đêm và thầm thì,

“Phải, anh không yêu em. Chờ đến lúc em già yếu c hết đi, anh yêu em đến thiên hoang địa lão.”

“Một lời đã định.”

Họ gặp nhau trên đường đến cái c hết.

Cô và anh đều có bệnh, nhưng không phải cô chỉ còn một năm để sống, cũng không phải anh lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu. Quá khứ là một vết thương không thể nào khép lại, nhưng từ nay, họ đã có người đi cùng, sẽ nắm tay nhau đối mặt với Tử thần, giành giật từng phút giây hạnh phúc.

Đã hết thời gian ba tháng, hợp đồng được gia hạn, là cả đời.

“Kim chủ lớn, tối nay anh đặc biệt có thời gian, không thưởng cho anh mấy lì xì đỏ hả?”

“Kim chủ lớn không có tiền mặt.”

Trì Cách đến trước mặt cô, nhét hai trăm tệ của mình vào trong tay cô: “Đến đi, dùng tiền ném mạnh vào anh.”

Cô cười ném hai trăm tệ cho anh.

Trì Cách ôm lấy cô, cúi đầu hôn tới.

***

Lời của reviewer: Rồi cuối cùng là ai mua ai?

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mâm đa quả - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN