logo
REVIEW>> HÔN NHÂN CHỮA LÀNH CỦA TỔNG TÀI TÀN TẬT
hon-nhan-chua-lanh-cua-tong-tai-tan-tat
Tìm truyện
Donate

HÔN NHÂN CHỮA LÀNH CỦA TỔNG TÀI TÀN TẬT

Tác giả:

Tử Thanh Du

Độ dài: 68

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 606

Giới thiệu:

Sau khi bị thanh mai trúc mã cắm sừng, Từ Hi Nhiễm bị bố và mẹ kế ép đi xem mắt. Người kia sinh ra trong gia đình giàu có nhưng lại lớn hơn cô mười tuổi, không những vậy, chân trái còn bị tàn tật.

Lần đầu tiên Từ Hi Nhiễm gặp Tưởng Dư Hoài, anh đeo chân giả, nhưng không ai thấy gì khác thường cả, vẻ ngoài của anh đẹp trai ngoài sức tưởng tượng, trái lại, tính cách lại rất khó đoán, nhìn nho nhã lễ độ nhưng lúc nào cũng bày ra vẻ lạnh lùng xa cách.

Lúc đầu Từ Hi Nhiễm còn cho rằng lần xem mắt này sẽ không được đối phương thích. Không ngờ rằng, sau khi quay về lại nhận được thông báo là đối phương rất hài lòng với cô, đồng ý kết hôn với cô luôn.

Từ Hi Nhiễm: “…”

Lúc mới gả cho Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm cảm thấy chắc rất khó để chung sống cùng người đàn ông lạnh lùng như anh. Về sau cô mới phát hiện, người đàn ông trưởng thành trầm ổn, thích làm bộ này lại là kẻ rất dính người.

Hôm đó, người đàn ông đáng lẽ phải đang ở nước ngoài mở cuộc họp lại đột ngột xuất hiện và chặn Từ Hi Nhiễm ở cửa. Từ Hi Nhiễm cho rằng anh vội vàng quay về là do có việc gấp, cô kìm nén sự căng thẳng lại mà hỏi anh: “Có phải chuyện hợp tác ở bên nước ngoài thất bại rồi không?”

Anh xị mặt, ánh mắt buồn bã nhìn cô, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc hỏi cô rằng: “Vì sao em không trả lời tin nhắn của anh?”

Từ Hi Nhiễm: “…”

Từ Hi Nhiễm biết, thực ra người đàn ông nhìn có vẻ tự tin lại kiên cường này rất để ý đến cái chân tàn tật của mình. Chính vì lẽ đó, từ trước đến nay anh không bao giờ dùng cái chân tàn tật đó chạm vào cô.

Từ Hi Nhiễm lại vì để anh yên lòng, cố ý ngồi xổm xuống, ôm lấy cái chân đó của anh. Anh hoảng loạn bảo cô buông tay. Cô ngẩng đầu cười với anh: “Em là vợ anh, cho em ôm một chút cũng không được à?”

Vẻ mặt anh nghiêm nghị, nhưng ánh mắt đỏ bừng. Anh ôm cô vào lòng, siết lấy eo cô, kìm nén cảm xúc bằng cách đổi giọng để nói với cô: “Em đừng dụ dỗ anh.”

Từ Hi Nhiễm: “???”

***

Năm nay Tưởng Dư Hoài đã ba mươi tuổi rồi, ừm, thật ra là ba mươi bốn… Nhưng mà cũng không sao cả, từ năm làm tròn lên, dưới năm làm tròn xuống, ba mươi bốn tuổi thì làm tròn xuống thành ba mươi, cũng vừa đẹp.

Trong hơn ba mươi năm cuộc đời, chỉ có duy nhất một “thành tựu” có thể khiến Tưởng Dư Hoài anh cảm thấy hết sức tự hào, đi đến đâu cũng sẽ không nhịn được mà muốn khoe khoang cho mọi người cùng biết.

“Thành tựu” đó chính là: anh đã cưới được Từ Hi Nhiễm về nhà.

Đúng rồi, hình như anh đã quên giới thiệu mất rồi, vợ anh tên là Từ Hi Nhiễm đấy.

Trong mắt Tưởng Dư Hoài, vợ anh chính là người con gái xinh đẹp nhất, giỏi giang nhất, dịu dàng nhất nhất trên đời này. Anh mê vợ anh lắm, điều này thì từ trên xuống dưới, từ trong nhà ra đến ngoài công ty, ai cũng biết hết rồi.

Chỉ là, anh có một bí mật, bí mật này ít có ai biết được lắm, hình như là, đến cả cô vợ nhỏ của anh cũng không biết bí mật ấy luôn. Bí mật đó chính là… Anh rất thích “ra vẻ” với vợ anh.

Còn về lý do tại sao anh lại thích “ra vẻ” với vợ ấy à? – Là vì mỗi lần anh “ra vẻ” như thế, vợ anh sẽ chủ động gần gũi anh hơn, sẽ thân mật với anh hơn bình thường chứ sao!

Bởi vì cô vợ nhỏ của anh dịu dàng và e ấp quá, nên nếu anh không chủ động tạo nên những “cú hích” để góp phần “xúc tiến” tình cảm, anh chỉ sợ rằng “cô vợ ngốc” này sẽ không bao giờ nhận ra tình cảm của anh mất thôi. “Ra vẻ” cũng không hẳn là vì muốn cô “rủ lòng thương” rồi gần gũi mình, mà anh chỉ muốn chắc chắn rằng vợ anh không hề cảm thấy khó chịu hay bài xích anh.

Nói đi thì cũng phải nói lại, Từ Hi Nhiễm cũng có lý do chính đáng cho sự “xa cách” anh trong khoảng thời gian tân hôn ấy.

Trong mắt Từ Hi Nhiễm, anh là một người đàn ông vô cùng hoàn mỹ. Tuy rằng chiếc chân trái của anh không trọn vẹn, nhưng điều ấy chẳng ảnh hưởng gì đến ngoại hình “tuấn tú vô song” của anh. Anh lúc nào cũng có dáng vẻ đạo mạo, lõi đời của một vị thương nhân đã “lăn lộn” trong chốn thương trường nhiều năm; ngoài ngoại hình hết sức “hấp dẫn” ra, anh còn có tài năng xuất chúng trong lĩnh vực kinh doanh, không chỉ có vậy, anh còn sở hữu một cơ ngơi hết sức bề thế, cùng vô số bất động sản giá trị.

Một người đàn ông trưởng thành, chín chắn, hoàn mỹ là thế, chắc có lẽ anh sẽ không thích cô ôm ấp anh, “cưng nựng” anh, hôn anh và gọi anh là “chồng” đâu nhỉ? Mà giữa họ còn có một thứ gọi nôm na là “khoảng cách thế hệ” như thế nữa kia mà, nên dễ dầu gì mà anh thích mấy hành vi yêu đương cuồng nhiệt đầy “trẻ con” ấy được.

Nghĩ thế, trong mấy tháng đầu sau khi kết hôn, Từ Hi Nhiễm cũng không dám có bất kỳ một hành động nào “quá trớn” và “quá khích” với chồng của cô cả, vì cô sợ mình sẽ “mạo phạm” anh chồng hoàn mỹ như thần tiên của mình.

Tưởng Dư Hoài đối xử với cô quá tốt, tốt đến nỗi chưa từng có ai tốt được như anh. Như một lẽ hiển nhiên, cô đã nhiệt tình “phát thẻ người tốt” cho anh, và trong suy nghĩ của cô, anh là một người đàn ông vô cùng rộng lượng và tốt bụng, biết “chịu thương chịu khó”.

Thế nên, trong khoảng thời gian tên bạn trai cũ tồi tệ không ngừng quấy rầy, cô chỉ sợ “người tốt” như anh sẽ cắn răng nhịn nhục, âm thầm chịu thiệt thòi, nên cô đã không ngừng dùng sự dịu dàng và “tình cảm đong đầy” để bù đắp cho sự “thiệt thòi” ấy của anh.

“Sao vậy?”

“Em thấy anh rất tốt.”

“Anh tốt đến vậy sao?”

“Ừ.”

“Vậy em hôn anh đi.”

“…”

Trông Tưởng Dư Hoài của bây giờ trông có vẻ trầm ổn trưởng thành, tự tin tỏa sáng như thế thôi, nhưng thực ra, anh từng có một khoảng thời gian chẳng mấy tươi sáng.

Tuổi thơ của những đứa trẻ khuyết thiếu như anh chẳng thể hoàn mỹ được. Từng có một khoảng thời gian, anh rơi vào vực thẳm tăm tối, sự tồn tại của anh bị phủ nhận, vì cơ thể không lành lặn này mà bị bao người cười chê… Khi ấy, anh nhớ rằng mình đã từng muốn huỷ diệt cả thế giới này, để tất cả những kẻ từng phủ nhận anh, cười chê anh phải rơi vào bóng tối giống như anh.

Thiếu niên mười sáu tuổi năm ấy từng muốn kéo cả thế giới xuống địa ngục cùng mình.

Nhưng rồi, có một “thiên thần nhỏ” đã xuất hiện và xoa dịu nỗi đau, nỗi mất mát trong anh. “Thiên thần” ấy không đến từ cõi trời, mà cô bé đến từ sau đống đổ nát của một nhà kho bị bỏ hoang.

Cô bé ấy là người duy nhất chìa tay ra giúp đỡ anh, cho anh chiếc bánh bao khi anh đói, không sợ hãi trước bên chân trái không lành lặn của anh. Cô bé ấy níu gấu áo anh và nói rằng, anh đã cứu em, anh là anh hùng của em. Cô bé ấy ngồi sau xe đạp anh và nói rằng em thích những bông hoa hướng dương tươi sáng, anh hái chúng tặng em nhé. Cô bé ấy đã bán đi mái tóc dài xinh đẹp của mình để đổi lấy năm mươi đồng bạc lẻ, chỉ vì cô bé ấy không muốn anh phải cực khổ như thế nữa.

Cô bé ấy là thiên thần, một thiên thần nhỏ được Thượng Đế cử xuống để sưởi ấm cõi lòng rét buốt của cậu thiếu niên Dư Hoài.

Thuở thiếu thời từng vuột mất “thiên thần nhỏ” của mình vì những xốc nổi, để giờ đây, khi một lần nữa được tìm về được “thiên thần” ấy, Tưởng Dư Hoài hết mực nâng niu trân quý, anh quyết không bao giờ buông tay, không bao giờ để cô rời xa mình.

Anh là Tưởng Dư Hoài, trong quá khứ từng là “anh hùng” của Tần Hi, hiện tại là chồng của Từ Hi Nhiễm, trong tương lai, anh còn là bố của con gái cô. Là một người đàn ông của gia đình đủ tiêu chuẩn, để gìn giữ mái ấm nhỏ hạnh phúc của mình, anh Tưởng đã quyết phải làm gì thì chắc chắn là anh sẽ làm được…

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Đơm Hoa Kết Trái – Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN