Tác giả:
Cáp Tử Phi Thăng
Reviewer:
AI_Thủy Tiên
Designer:
AI_Nha Thanh
Độ dài: 60
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 2359
Warning: Nam chính tra đến rất tra, review chỉ nhắc đến vài khía cạnh nhỏ nên mang tính tham khảo cao, reviewer không tẩy trắng cho nam chính dưới bất kỳ hình thức nào…
____
“Ta mơ thấy nàng không được hạnh phúc…”
Nơi kinh thành phồn hoa thịnh thế này, có lẽ người ta đã sớm quên mất rằng, năm ấy, nơi đây từng có một mỹ nhân danh chấn tứ phương, một tài nữ làm kinh diễm thiên hạ.
Thời thời khắc khắc, hào quang trời chiều muôn vạn trượng, rặng mây ráng chiều nhuốm thời tươi, tất cả phảng phất như một câu chuyện cũ, một ảo mộng xa vời.
Bước chạy của thời gian tàn nhẫn ngần ấy, năm năm tháng tháng, thì ra nó khiến ta quên đi nhiều thứ đến vậy. Người ta hay nói, hận sâu đến mấy cũng có ngày nhạt phai. Thế mà, chẳng có ai thật sự nguôi ngoai cơn đau dai dẳng nơi vết thương lòng…
Năm ấy, dân chúng kinh thành nào có ai không biết đến Diệp Ngọc, nàng thiên kim lá ngọc cành vàng của Diệp gia bề thế vô cùng. Bao nhiêu phong hào cao quý cũng khó bề sánh với người cha quyền cao chức trọng của nàng.
Thế nhân ấy mà, người ta cũng chỉ thích nhìn vào mấy lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài, lời đến bên môi lại hoá câu chuyện trà dư tửu hậu bên lề phố, còn câu chuyện đằng sau cũng chỉ là lớp lông gà vỏ tỏi tung bay, chẳng đáng lưu tâm.
Đương tuổi xuân thì, thiếu nữ như hoa như ngọc ấy cũng vui vẻ không lo không sầu như bao người. Nàng cũng thích thưởng hoa trẩy hội, cũng thích cầm trên tay những món đồ bé xinh tinh xảo, thích làm nũng một chút với người cha hiền từ của mình.
Thiếu nữ thiên chân rạng ngời ấy sẽ có được hạnh phúc mỹ mãn, chắc chắn phải là như vậy. Ngỡ rằng đoạn nhân duyên tốt đẹp của nàng đã được định sẵn bên Lâm Phong, ai cũng cho rằng, cử án tề mi bên người nọ chính là tương lai ngời sáng đang đón chờ nàng.
Thế nhưng, tất thảy mọi điều đã thay đổi hoàn toàn vào ngày Quý Duệ xuất hiện.
Lâm Phong biết, mỗi lần Diệp Ngọc che miệng khẽ cười đầy ngượng ngùng khi nhìn Quý Duệ chính là án tử cho những ảo tưởng bao năm qua của bản thân. Thế rồi, mộng tưởng vỡ tan, người nọ cũng phải nhoài người thức tỉnh khỏi giấc mộng thêu dệt giữa ngày rộng tháng dài.
Lần đầu tiên gặp gỡ ấy, đôi mắt Quý Duệ chỉ có một sự si mê vô cùng, tới nỗi người ta tin rằng, ấy chỉ cất mỗi tình yêu thuần tuý tận đáy lòng người thiếu niên này. Để rồi, dẫu thời gian có khiến người ta lãng quên nhiều thứ đến mấy, khi nghĩ lại, chẳng ai dám tin được ngay từ lúc ban đầu, người này đã mang theo mưu kế tiếp cận nàng.
Để rồi, dù sau này có đớn đau hối hận cách mấy, chính Quý Duệ cũng chẳng dám thừa nhận ấy là rung động, là tình yêu. Bởi một khi thừa nhận phần tình cảm quyến luyến tốt đẹp hằng hữu nơi mình, cũng là lúc hắn thừa nhận chính tay mình đã phá huỷ hết thảy mọi tương lai giữa mình và nàng.
Có lẽ, ngay từ thuở ban đầu, ấy là lúc sai lầm cứ nối tiếp sai lầm, thù hận lại chất chồng thù hận. Mà có vài sai lầm, dẫu chỉ phạm một lần cũng chính là vạn kiếp bất phục; có những hận thù, một khi đã có khởi đầu thì sẽ không bao giờ quay lại được nữa những tháng ngày trước kia.
Ngày đại hôn, nàng mang hài gấm, khoác hỷ phục đỏ rực cùng Quý Duệ bái đường. Tân nương rạng rỡ, đôi gò má ửng hồng e lệ tựa khóm hoa dành dành e ấp trước sương mai. Khoảnh khắc tấm khăn trùm đầu đỏ thắm dần được vén lên, hẳn là giây phút một đời hoàn bích vô song đang đợi chờ đôi uyên ương trời đất tác thành này. Vậy mà, tất cả những dây dưa cùng nỗi bi kịch yêu – hận lại bắt đầu từ đây…
Yêu đến kiệt quệ, hận đến rã rời.
Hai mươi năm, hai mươi năm qua đi là trọn vẹn cả hai mươi năm Diệp Ngọc ôm lấy nỗi hận mất cha, ôm nỗi hận tan cửa nát nhà mà sống. Nỗi hận ấy mỗi ngày đều hoà vào từng hơi thở, hoà vào từng thớ da thịt khiến nàng cảm nhận nỗi đau tựa như bị lăng trì. Đau đến lặng người, đau đến nỗi, mỗi khi nhận ra hơi thở bé mọn của mình còn sót lại trên cuộc đời này, Diệp Ngọc lại tự thấy hận chính mình thêm một chút, một chút nữa.
Lời nói của nam nhân, mấy phần hư ảo, bao phần thật lòng?
Khi nàng vẫn còn là một em bé nhỏ xíu nắm lấy vạt áo cha mà chập chững cất bước, cha từng nói sẽ vĩnh viễn ở cạnh nàng, thế mà ông lại chẳng nói một lời, tuẫn táng theo sự tàn lụi của Diệp gia. Thời thiếu nữ, Lâm Phong từng hứa sẽ mãi bảo vệ nàng, thế mà người nọ lại góp một tay đẩy Diệp gia đến bước đường cùng. Đương khắc tình xuân, thiếu niên Quý Duệ từng nói thích nàng, vậy mà chính hắn lại là người đứng phía sau đẩy nàng vào tình cảnh tứ cố vô thân, chính hắn lại là người nàng hận nhất cuộc đời này…
Người nói sẽ mãi bên nàng, người nói sẽ mãi bảo vệ nàng và người trao lời thương yêu nàng, cuối cùng, có mấy ai còn ở lại chốn cũ?
Nàng oán trách bản thân vô dụng vô số lần, cũng cất nỗi hận nơi sâu thẳm trong lòng. Diệp Ngọc cũng từng khóc, từng trách móc, từng thấy hận đến thấu xương mỗi một người gây ra tầng tầng lớp lớp những bi kịch này, mà cuối cùng nàng lại nhận ra, người nàng hận nhất cũng chỉ có bản thân mình.
Hận chính mình mờ mắt từng đắm say Quý Duệ, một Quý Duệ lòng mang đầy toan tính. Hận chính mình dẫu muốn từ bỏ thế gian nhưng lại chẳng có đủ dũng khí, đành cứ tồn tại vô định như vậy chẳng tìm thấy lối thoát.
Mà Diệp Ngọc nào hay, kẻ đứng sau mọi nát tan hoang tàn trong tâm hồn nàng, đâu có bình thản được như vẻ ngoài. Quý Duệ tự lừa mình dối người, bịt tai trộm chuông mà dát lên mình một vẻ ngoài thái bình điềm nhiên như không. Nhưng đây cũng chỉ là lớp vỏ rỗng đang chậm rãi vỡ tan.
Hắn chỉ biết bám víu vào sự hận thù như hư không nơi Diệp Ngọc, bám víu vào đó mà níu giữ Diệp Ngọc ở lại bên cạnh hắn. Hắn nghĩ, chỉ cần nàng có thể ở lại, dù nàng không hề yêu hắn, dù nàng có hận hay chán ghét hắn đến mấy, hắn đều có thể chấp nhận.
Mỗi lần hắn thấy mình kề cận bờ tuyệt vọng, hắn khát khao vô cùng chút an ủi từ nàng. Dù cho đó có là một cái liếc mắt khinh khỉnh, một lời phủ nhận hư tình giả ý, hắn cũng đã thấy mãn nguyện, thấy bản thân mình được cứu vớt. Đáng buồn thay, Diệp Ngọc chưa từng vươn tay bố thí cho hắn, chưa một lần nào. Nàng luôn nhẫn tâm nhìn hắn rơi vào vực sâu hun hút của cơn bạo ngược.
Mỗi khi tự ý thức được sự hèn mạt nơi mình, hắn lại càng tuyệt vọng thêm một chút về tương lai với nàng. Mà, dầu có nhận ra sự sự hèn mạt ấy, hắn cũng quyết phải bám lấy nàng như một kẻ hèn hạ. Quý Duệ nguyện đắp bồi những thương tổn đã gây ra cho Diệp Ngọc nhiều gấp trăm nghìn lần, chỉ duy nhất buông tay là không thể. Bởi vì hắn vốn là một kẻ ích kỷ cơ mà…
Từng chút từng chút một, nỗi cố chấp của hắn cứ nặng nề, rồi lại nặng nề dần.
Nhiều năm như thế, cứ day dưa nhùng nhằng mãi chẳng dứt, thế giới của hắn vẫn như trước, chỉ có một mình Diệp Ngọc…
Và rồi, sau bao năm dài sống mòn như một cái xác không linh hồn, lại có một tia hy vọng, một cọng rơm cứu rỗi nàng khỏi những gông cùm xiềng xích.
“Chúng sinh đều khổ sở, nhưng ta muốn muội hạnh phúc, Ngọc nhi…”
Lập đông lạnh lẽo, tuyết rơi trắng xoá cả một khoảng đất rộng ngoài mái hiên. Diệp Ngọc ngắm nhìn kinh thành sừng sững như nhìn lại một kiếp người vô vọng của mình, phải chăng tất cả đã đi đến hồi kết vào mùa tuyết cuối cùng trong đời này, phải chăng nàng đã được giải thoát khỏi vòng xoáy nghiệt ngã của số phận?…
Nàng không biết nữa. Chỉ biết rằng, từ nay cho đến ngày sau hết, cái tên Diệp Ngọc và Quý Duệ đã chẳng còn chút liên quan nào đến nhau nữa…
_____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mew và Sao Nhỏ, Nguyệt Khoa
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved