logo
REVIEW>> HƠI TÀN
hoi-tan
Tìm truyện
Donate

HƠI TÀN

Tác giả:

Tha Sơn Chi Hậu

Reviewer:

AI_Lưu Ly

Độ dài: 26

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 387

Văn án:

Một nam một nữ kéo dài hơi tàn.

Đêm tối vô ngần, anh mong muốn tôi ở lâu trong ban ngày.

(Nam nữ không sạch, hướng hiện thực, trẻ vị thành niên cẩn thận nhảy hố, đảng

sạch cẩn thận nhảy hố)

Ông chủ quán nướng vs Nữ chính không hèn mọn không sạch

***

Trong khu ổ chuột xập xệ, âm u, trong những con hẻm tối mờ mờ, đèn đường

chớp tắt liên hồi không ai thèm sửa chữa, ở nơi vùng ven bị quên lãng này là

những mảnh đời đang cố níu kéo chút hơi tàn mà tồn tại.

Là Lâm Hải Đường, cô gái m ại d âm một tay nuôi cả gia đình cha mẹ già em

trai nhỏ ở quê.

Một thân một mình bỏ vùng núi nghèo khổ lên thành phố lớn. Từng có ba năm

ở tù thay người khác để lấy tiền, sau đó tiền trả nợ cho nhà cũng hết, học vấn

cũng không cao để xin được việc làm tử tế ổn định. Làm nhiều công việc cũng

chẳng đủ sống, Hải Đường cứ thế bước chân vào con đường này.

Hải Đường sống trong căn hộ cho thuê sắp bị phá dỡ, ba ngày hai bữa không

cúp nước thì cũng là cúp điện, ngày ngủ chờ đêm vắng người mới dám ra đường

kiếm khách. May mắn thì gặp khách biết thương hoa tiếc ngọc, xui xẻo thì có

khi như mất nửa cái mạng, vẫn phải cắn răng chịu đựng, vì tiền.

Cô biết đây chẳng phải công việc đáng tự hào gì, thậm chí còn bại hoại đạo đức

đáng khinh thường, nhưng nếu không phải hoàn cảnh bắt buộc, Hải Đường cũng

không chọn lựa như vậy.

Không biết bao nhiêu lần cô nằm xuống trong đêm đen rồi thật sự muốn nằm

mãi như thế, nằm cả đời, quên hết bỏ lại hết tất cả.

Thế nhưng nào dễ dàng được như thế, cuộc sống cứ thụi cho cô những cú đấm

trách nhiệm vô hình, khiến Lâm Hải Đường không thể không gom nhặt chút hơi

tàn mà tiếp tục gượng dậy sống tiếp.

Từ nhỏ Hải Đường đã rất ít khi khóc, khóc không ai thương thì khóc làm gì,

nước mắt chỉ biểu thị sự yếu đuối của bản thân mà thôi.

Nhưng cô là cô gái mà dù đang phải tự mình vật lộn dưới đáy xã hội nhơ nhuốc

thì vẫn sẽ xả thân bất chấp tất cả cứu một cô gái vô tội khỏi đám lưu manh, sẽ

rơi nước mắt vì bất lực không thể cứu nổi một cô gái khác bị đẩy vào hoàn cảnh

như cô trước đây.

Lâm Hải Đường cũng từng suy nghĩ về tương lai.

Cô sẽ đến một thành phố khác, chỉ cần gia đình có cuộc sống tốt đẹp hơn cô

nhất định sẽ không tiếp tục làm cái nghề này nữa. Rồi cô cũng nghĩ cho bản

thân.

“Liệu có người đàn ông nào thật sự thích cô không, không ngại quá khứ của cô,

toàn tâm toàn ý đối tốt với cô, muốn sinh con với cô, cùng cô vượt qua tuổi già.”

Nhưng khi Hải Đường thật sự gặp người đàn ông khiến mình rung động, cô lại

chùn bước không dám tiến lên. Vì khi nhìn vào mắt người ấy, cô thấy được hình

ảnh phản chiếu của chính bản thân cô, chật vật, lấm lem, bất lực giữa mớ hỗn

độn đã không cách nào xóa bỏ được.

***

Là Trình Tụ. Mới hai mươi tuổi nhưng anh đã lăn lộn qua đủ loại công việc

khác nhau, tử tế cũng có mà đ âm thuê c hém mướn cũng có, sau cùng trở thành

ông chủ quầy xiên nướng đường phố, tạm gọi là ổn định.

Ổn định với anh là không phải sống đầu đường xó chợ, không phải kề d ao lên

cổ ai bắt ép họ trả nợ, càng không phải theo đại ca này hội nhóm nọ, sống c hết

ngày nào biết ngày nấy.

Bàn tay đã sớm đầy vết chai sạn, thô ráp, Trình Tụ biết cuộc sống khó khăn như

thế nào, mà cuộc sống thành thị nơi anh đang cố gắng bám trụ lại càng khắc

nghiệt hơn. Anh cân đo đong đếm đến mức keo kiệt, mọi thứ đều quy đổi ra

xiên que, mọi thứ với Trình Tụ đều là liều mạng vất vả đổ cả mồ hôi và máu tạo

thành.

Oan gia ngõ hẹp đúng nghĩa đen, Trình Tụ gặp Lâm Hải Đường tại con ngõ hẹp

khi cô đang hành nghề và anh đang có “nhu cầu”.

Hải Đường gặp khách như anh là xui xẻo của cô, đã trả giá lại còn không

thương hoa tiếc ngọc làm đau cô. Thô nhưng thật.

Sau đó gặp lại, xuất phát từ sự áy náy, Trình Tụ mời cô ăn xiên nướng. Hai

người cứ như thế trở thành bạn, hoặc nói đúng hơn là những người cùng cảnh

ngộ không cần nói không cần kể lể dông dài cứ thế thấu hiểu và giúp đỡ cho

nhau.

Anh chưa từng hỏi Hải Đường vì sao làm việc này, với anh cô cũng như bao

người khác đang liều mạng cuốn mình vào vòng xoáy mưu sinh cuộc sống mà

thôi.

***

Có thể họ không phải là những người hoàn hảo, thậm chí cuộc đời họ đầy

những mảng màu chắp vá loang lổ, nhưng họ chưa bao giờ buông bỏ bản thân,

không để số phận đưa đẩy đến tận cùng tội lỗi.

Trình Tụ che giấu tình cảm của mình bằng những lời nói gai góc không đàng

hoàng đứng đắn, cố ý chọc Hải Đường tức giận nhìn anh, để trong mắt cô chỉ

thấy mỗi hình bóng anh thôi.

Hải Đường che giấu rung động của mình bằng vẻ ngoài hờ hững, không quan

tâm sự đời, giống như mình chỉ biết việc mình làm. Nhưng chỉ cần người đàn

ông ấy nhảy vào muốn chống đỡ giúp cô, muốn quản lý chuyện của cô, Hải

Đường sẽ buông vũ khí đầu hàng. Cô thật sự đã tự mình mạnh mẽ quá lâu.

Tình yêu họ dành cho nhau không hoa mỹ ngọt ngào nhưng chính là cùng nhau

vượt qua sóng gió.

***

Nam nữ chính không sạch không giống như bước từ ngôn tình ra đâu, truyện

khá thực tế nhưng không quá tàn khốc. Theo mình truyện vẫn dễ đọc và dễ

thương theo cách riêng, một phần nhờ sự chuyển ngữ khá hóm hỉnh, dễ hiểu của

nhà edit.

Nói chung với mình “Hơi tàn” nhưng không “phế”, không mộng mơ nhưng

không nặng nề, vẫn có độ “chữa lành” nhất định, không quá dài, vừa đủ trọn

vẹn để đọc giải trí.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Sherry Tan

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN