logo
REVIEW>> HỌC SINH LỚP MƯỜI BA
hoc-sinh-lop-muoi-ba
Tìm truyện
Donate

HỌC SINH LỚP MƯỜI BA

Tác giả:

Khúc Tiểu Khúc

Độ dài: 87

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 301

Bạn đã bao giờ học lệch chưa nhỉ? Cảm giác tiết trước còn là học sinh cưng của thầy cô mà tiết sau đã thành tội đồ kéo IQ của cả lớp đi xuống ấy? Dù đã trải qua hay chưa thì cũng mời bạn “lót dép” ngồi xuống đây nghe Thịnh Nam kể chuyện học lệch nha.

Thịnh Nam không chỉ học lệch bình thường đâu, cây cải bẹ này học lệch đến mức phải học lại một năm, trở thành học sinh lớp mười ba đấy. Kể ra thì dài, nhưng sự thật là bỗng một hôm nắng đẹp sau khi rớt đại học vì điểm Toán - Lý - Hoá quá thấp, Thịnh Nam bị cha già thân yêu “sung quân tới biên cương” ôn thi đại học lại. Thịnh “cải bẹ” chính thức trở thành cây cải héo hon bị bỏ rơi.

Thành phố An là một thành phố nhỏ xa xôi, dân cư không nhiều không ít, trông như rất phồn hoa nhộn nhịp nhưng thực ra lại giống một trấn nhỏ ở nông thôn chẳng có gì. Vì vậy, đây là nơi lý tưởng nhất để Thịnh Nam yên tĩnh ôn thi, không bị quá nhiều điều ảnh hưởng. Tính toán là vậy, nhưng cả ba Thịnh và anh trai Thịnh Sênh của cô đều sẽ không ngờ được quyết định đưa Thịnh Nam đến đây sẽ khiến hai người “hối hận”.

Vì để biểu hiện sự kháng cự kiên cường của mình, khi vừa tới thành phố An, Thịnh Nam quyết định đến nơi hỗn loạn nhất thành phố để… cắt tóc.

Ra khỏi tiệm cắt tóc hổ báo nhất với mái tóc ngắn ngang vai cực-kì-ngoan-ngoãn, Thịnh “cải bẹ” còn ôm một nỗi nhục xuyên tim, cô không chỉ trêu ghẹo trai đẹp “chảnh chó” mà còn làm trò con bò ở tiệm cắt tóc!

Không cơn mưa nào có thể rửa sạch nỗi nhục này, nhưng Thịnh Nam không phải “cải bẹ” bình thường, cô là “cải bẹ SUPER PRO MAX ULTRA”! Trời đất bao la, chỉ cần không gặp lại tên con trai bị cô trêu ghẹo kia thì mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra…

Trên lý thuyết là vậy, nhưng ở thành phố An nhỏ xíu đi một bước gặp hai người quen này thì làm gì có chuyện dễ dàng như thế. “Cải bẹ” ủ rũ phát hiện, cứ mỗi lần cô gặp vận xui là tên đẹp trai “chảnh chó” trong tiệm cắt tóc kia lại đột nhiên xuất hiện như ảo thuật vậy. Quá đáng hơn, anh ta còn là học sinh lớp mười ba giống cô. Quá đáng nhất là bọn họ học cùng một lớp!

“Cải bẹ” nhìn danh sách vi phạm nội quy dán ngoài hành lang khối 12, cái tên đầu bảng rất chói mắt, cũng vô cùng kiêu ngạo - Cận Nhất.

Cận Nhất cái gì cũng không tốt, vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, không chịu đi học thì thôi đi, lại còn thường xuyên theo đại ca trường lêu lổng ngoài đường. Đó là những nhận định đầu tiên của Thịnh “cải bẹ” về tên “chảnh chó” này.

Nhưng theo thời gian tiếp xúc với Cận Nhất, Thịnh Nam mới phát hiện ánh sáng trên người anh rực rỡ vô cùng.

Một tên “chảnh chó” không chịu đến trường nhưng lại thích đọc sách, thậm chí đến phòng bi-a ồn ào anh cũng chỉ ngồi một góc đọc sách. Một tên “chảnh chó” luôn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt xa cách thế nhân, nhưng sẽ đưa góc áo cho Thịnh Nam nắm mỗi khi cô gặp chuyện, sẽ đứng trước mặt cô, che chở cho cô. Một tên “chảnh chó” ở cùng bà nội trong căn nhà nhỏ, thích trêu đùa mèo cam. Một tên “chảnh chó” có trái tim ấm áp vô ngần.

Thịnh Nam có lẽ là người đầu tiên phát hiện một Cận Nhất lấp lánh như vậy.

“Tôi chỉ nghĩ cậu ấy không nên rơi xuống như vậy, tôi cảm thấy cậu ấy giống một vì sao, nên ở trên cao, nên tỏa sáng lấp lánh, nên là vì sao độc nhất trong mảng ánh sáng chói lóa kia hơn."

Thịnh Nam không biết nhiều về Cận Nhất, nhưng có lẽ trong một giây lơ đãng, cô đã vô tình nhìn thấy tương lai rực rỡ vô hạn trên người chàng trai này. Thân là một cây cải bẹ tốt bụng và giàu lòng thương người, Thịnh Nam quyết định phái kéo bằng được “vì sao” này ra khỏi bùn lầy, để cả thế giới thấy được anh tốt đẹp nhường nào.

"Thực ra, tôi chưa quen cậu ấy được bao lâu, thậm chí còn chỉ biết hai bộ mặt của cậu ấy; hai bộ mặt đó đều có khuyết điểm, một mặt siêu chảnh chó, mặt kia lại là học sinh hư hỏng trong trường. Cậu ấy không hề hoàn hảo, nhưng tôi lại cảm thấy hai mặt đó của cậu ấy rất tốt, không giống như những người khác. Giống như tất cả chúng ta đều bị ràng buộc, chỉ có cậu ấy là tự do, cậu ấy không lo lắng bất kỳ ánh mắt nào như chúng ta, không để tâm đến bất kỳ đánh giá nào như chúng ta, không ngại vinh nhục mà xã hội đã định cho chúng ta, cũng không phủ định chính mình, không tự ti không ủ rũ... Nói chung là rất đẹp trai, khác hẳn vẻ đẹp trai của những người khác."

Sau đó, Thịnh “cải bẹ” bỗng bàng hoàng phát hiện, thực ra bùn đất trên người Cận Nhất là do anh… tự “bôi” lên. Người ta tỏa sáng từ nhỏ tới lớn rồi, chỉ có Thịnh Nam là không phát hiện ra thôi. Thì ra tên “chảnh chó” kia luôn đứng đầu toàn khối, thậm chí còn có thể trở thành trạng nguyên của tỉnh. Thì ra đại ca khét tiếng lại là em họ của tên “chảnh chó”. Thì ra…

Nhưng… tại sao thành tích của Cận Nhất tốt như vậy lại phải học lại?

Trong một đêm tuyết phủ trắng trời, sau khi biết được câu trả lời từ anh, Thịnh Nam lại không biết nói gì. Chỉ có một chuyện vướng mắc mãi trong lòng cô là dù Cận Nhất có đi học lại, chắc chắn anh cũng sẽ khiến kết quả thi đại học của mình trượt như năm trước, bất cứ ai cũng không thay đổi được kết quả này.

"Nhưng mà ngôi sao..." Kiều Uyển không nhịn được nói: "Ngôi sao có thể sẽ không thuộc về cậu."

Thịnh Nam sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: "Vậy thì không thuộc về tôi thôi."

Kiều Uyển hơi hoảng hốt, hỏi tới: "Cậu không thấy tiếc sao?"

"Khi còn nhỏ ban đêm tôi thường ngắm sao, nói với anh trai rằng tôi rất thích, muốn anh ấy hái sao xuống cho tôi. Anh tôi nói sao sau khi hái xuống sẽ không sáng được nữa, nó sẽ chỉ là một viên đá đen bình thường, tôi còn muốn hái nữa không." Thịnh Nam nghiêng đầu, ngước mắt hỏi Kiều Uyển: "Vậy cậu còn muốn hái sao nữa không?"

Kiều Uyển muốn nói, nhưng không nói được lời nào.

Thịnh Nam quay lại: "Tôi lúc ấy đã nói không muốn nữa, cứ để nó mãi mãi tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời là được rồi. Tôi thích sao, cũng thích nó ở cùng mình, khi tôi ngắm nó, nó cũng đang nhìn tôi. Nhưng nếu một ngày nào đó tôi không thể nhìn thấy nó nữa cũng không sao, chỉ cần nó vẫn luôn chiếu sáng trên mảnh trời đêm nào đó là đủ rồi."

Điều duy nhất Thịnh Nam muốn chỉ là cùng Cận Nhất đứng ở nơi xa nhất, cao nhất, tiến tới tương lai, trông thấy bầu trời phía sau rặng mây mù.

***

Cận Nhất gặp một cô gái tích cực và tươi sáng một cách kì lạ. Cô vô cùng giống chú mèo cam anh từng nuôi khi còn nhỏ. Nó sẽ liếm tay anh lấy lòng, cọ mình vào người anh làm nũng, đặc biệt là khi anh xoa đầu mèo sẽ thấy rất mềm mại thoải mái.

Rõ ràng dễ ngại ngùng đỏ mặt, nhưng Thịnh Nam lại thích làm ra những hành động bất ngờ vượt quá sức tưởng tượng của anh. Tuy trông đáng yêu đến mức ngờ nghệch, nhưng thực ra cô nhạy cảm và tinh tế hơn bất cứ ai.

Cô sợ tất cả những thứ mạnh mẽ hơn mình, lực lượng đông đảo hơn mình, sợ phải đứng ngược với số đông, cô sợ bị chê cười và cô lập. Nhưng hơn hết, trái tim Thịnh Nam ngập tràn chân thành và dũng cảm, cô sẽ không vì sợ hãi mà hèn nhát làm việc trái lương tâm, mặc kệ hậu quả của việc lương thiện này có thể khiến cô thương tích đầy mình.

Những điều này khiến Cận Nhất nhớ đến bản thân trong quá khứ. Khi còn rất nhỏ, anh thường hay mơ, trong giấc mơ luôn rất tối tăm lạnh lẽo, đứa trẻ trong giấc mơ cô độc, sợ hãi, bất lực, tuyệt vọng không nơi nương tựa, cũng không có ai đưa tay cứu vớt anh.

Sau này, đứa bé trong giấc mơ lớn lên thành chàng thiếu niên, thế giới trong mắt anh vẫn lạnh như băng, anh cũng biết mình không thay đổi được chuyện gì nên khi nào anh cũng cười, khi cô đơn cũng cười, thất vọng đau khổ cũng cười, tức giận cũng cười, trông anh lúc nào cũng tốt nhưng thật ra khi lột vẻ ngoài lộng lẫy ra, bên trong Cận Nhất chỉ như con thú nhỏ mình đầy vết thương.

“Cận Nhất, hạng nhất. Trừ điều này ra tôi chẳng còn là thứ gì nữa.”

“Không đúng, không phải như vậy.” Nước mắt Thịnh Nam ùa vào mắt.

Cô chịu đựng cơn nức nở, gằn từng tiếng để sửa lại cho đúng: “Cận Nhất, là duy nhất.”

Mãi sau đó thật lâu, có một cô bé ngốc nghếch vụng về đưa tay khâu lại tất cả vết thương cho anh từng chút, từng chút một. Tay chân cô vụng về, chỗ vá rất xấu. Nhưng mỗi lần vá một đường, một nét, vết thương lành lại đều để lại dấu ấn không thể xoá nhoà.

“Một chữ Thịnh khắc trong tim gan, một chữ Nam khắc vào xương tủy.”

Ngay khi Cận Nhất tưởng chừng mọi chuyện có thể sẽ tốt lên một chút, ngay khi Thịnh Nam khiến anh tin tưởng vào tương lai của mình hơn một chút thì bọn họ có một hiểu nhầm tai hại. Thịnh Nam giúp anh giải quyết vấn đề lớn nhất mà anh vướng mắc, dẫu vậy, trong một phút nóng nảy Cận Nhất đã lạnh lùng gạt bỏ mọi cố gắng của cô. Họ bỏ lỡ nhau chỉ trong một đêm đông ngắn ngủi, nhưng phải chia cắt tận ba năm.

Những năm này, Cận Nhất đã thành công bước vào tương lai rực rỡ như Thịnh Nam mong muốn. Ánh sáng của cô từng phủ ngập trái tim anh, vậy mà giờ đây cô gái ấy lại lạc trong biển người, không sao tìm thấy được. Cận Nhất đánh cắp cô từ mùa hè năm ấy, chưa kịp giấu vào sâu trong tim thì gió đông đã mang cô đi mất. Ba năm kia, Cận Nhất như lạc trong gió tuyết, cõi lòng lại một lần nữa trống trải tuyệt vọng.

“Tin nhắn cuối cùng vốn là cô gửi cho anh vào ba năm trước.

[Sau đêm tối dài đằng đẵng.]

[Mong có cậu, thiên hà rực sáng.]

Mà vào giây phút này, bên dưới đã xuất hiện tin nhắn trả lời trễ ba năm…

[Cuối cùng anh cũng đã vượt qua đêm dài đằng đẵng.]

[Ở cuối thiên hà.]

[Anh tìm thấy bình minh chỉ thuộc về mình…]

Tình yêu không mất đi, nó chỉ ngủ yên đến khi gặp được đúng người.

Thịnh Nam dường như thấy được Cận Nhất của năm đó, chàng trai đứng dưới tán cây rì rào, ôm lấy cô bằng ánh mắt dịu dàng nhất.

Sau khi trải qua lạnh lẽo và cô độc, Cận Nhất cũng đã gặp lại mèo nhỏ anh nhớ nhung mong ngóng bao đêm dài. Dưới ánh mặt trời, vẻ tươi cười của cô gái phát ra ánh sáng đẹp đẽ nhất.

“Nếu tôi không xuống, cậu sẽ đứng tới bình minh sao?”

“Vậy đứng tới bình minh.”

“Cậu không biết đâu, Nam Nam. Bình minh này… tôi đã chờ hai năm.”

“Cuối cùng cũng đợi được.”

***

Vậy bây giờ bạn đã hiểu vì sao ba Thịnh và Thịnh Sênh hối hận khi đưa “cải bẹ trắng” tới thành phố An chưa? Vì chính tại thành phố này, “cây cải bẹ” nhà họ bị một “con heo” quyến rũ rồi gặm mất lúc nào không hay đấy.

Từ một cây cải bẹ ngoan ngoãn nhút nhát, Thịnh Nam trở thành cô gái dũng cảm hơn, tỏa sáng hơn. Vì cô biết, dù cả thế giới có sụp xuống thì cũng sẽ có một bàn tay phía sau cô, chống đỡ cho cô chu toàn.

Còn Cận Nhất, dù anh là đại ca trường học, có thành tích đứng đầu toàn khối, sống cuộc sống tự lập từ lâu, dù Khúc Tiểu Khúc phác họa cho độc giả thấy một Cận Nhất độc lập và mạnh mẽ, nhưng thực ra anh vẫn chỉ là chàng trai mười chín, hai mươi. Ở độ tuổi đó, Cận Nhất đã có thể gánh vác hết mọi trách nhiệm của một người trưởng thành, bảo vệ người thân yêu, nhưng chắc chắn anh chưa đủ chín chắn và kinh nghiệm để vẹn toàn mọi chuyện. Và, chuyện không thể vẹn toàn duy nhất trong đời Cận Nhất chính là Thịnh Nam.

Khúc Tiểu Khúc đã tạo nên một câu chuyện ngập tràn hơi thở thanh xuân. Từng câu chữ tạo nên một thế giới tươi sáng và hồn nhiên, tất nhiên cũng sẽ tồn tại những khúc mắc hay xấu xa không dám nhìn thẳng. Nhưng tất cả tạo nên một câu chuyện đẹp, ghi lại tuổi trẻ của Thịnh Nam và Cận Nhất, của những người bạn lớp 12-11. Mỗi người có một tính cách riêng, tuổi trẻ bọn họ chỉ đi cùng nhau trên một đoạn đường, nhưng tâm trí họ sẽ mãi in sâu những cái tên xa lạ mà quen thuộc vô cùng.

Gặp gỡ tại một thành phố nhỏ, có thể Thịnh “cải bẹ” và Cận “chảnh chó” không gặp nhau vào thời điểm hoàn hảo nhất, nhưng chắc chắn đó là đoạn thời gian tươi đẹp và đáng nhớ nhất. Tình yêu của họ không chỉ có rung động hoà kết giữa hai tâm hồn mà còn là sự cứu rỗi, bảo vệ hai người dành cho nhau. Không hối hận, không sợ hãi, họ tiến mở ra tương lai vô hạn, cùng nhau.

“Tôi từng lưu lạc khắp thế gian rộng lớn,

Từng chìm đắm trong mộng mị hoang đường,

Bất phân thật giả, không muốn vẫy vùng, chẳng sợ cười chê,

Cũng từng giao cả thanh xuân cho người.

Ngón tay tôi đàn lên khúc ca mùa hạ,

Yêu người rồi, cứ để gió mang đi.” (*)

____

(*) Lời bài hát “Gió nổi lên rồi” - Châu Thâm (Bản dịch của reviewer)

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Học Sinh Giỏi (Cam, Bom, Táo)

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN