logo
REVIEW>> HỌC BÁ THÍCH ĂN KẸO
hoc-ba-thich-an-keo
Tìm truyện
Donate

HỌC BÁ THÍCH ĂN KẸO

Độ dài: 78

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 643

Văn án 1:

Bạn đã từng ăn kẹo Gừng chưa, Lục Ly đã từng, nó vừa cay lại vừa ngọt.

Khi cay có thể c hết người, khi ngọt lại càng có thể khiến người ta phải bỏ mạng.

Văn án 2:

Cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc trên người chiếc váy liền màu trắng, cũng có khi là chiếc váy voan màu hồng hoặc lam, mỗi bước chân đều vô cùng nhẹ nhàng, uyển chuyển. Lúc nào cũng mang theo con dao gọt trái cây bên người, đi trên con đường nửa sáng nửa tối.

Có một ngày, cô lái chiếc xe mô tô, không cẩn thận đã đâm vào tim anh.

Lục Ly: “Gió khẽ nổi, thổi mặt hồ lăn tăn.”

Khương Đường: “Văn vở cái gì, nói tiếng người đi.”

Lục Ly: “Anh yêu em.”

***

Lục Ly là đại thiếu gia nhà họ Lục, là nhất ca của đường Thái Phiên. Toàn bộ người ở đường Thái Nhiên đều biết vị thiếu gia Lục Ly này, bạn thấy anh ta ta đẹp trai, học hành lại giỏi giang, cười lên như mặt trời lấp lánh nhưng trăm ngàn lần đừng đắc tội anh ta, bằng không sẽ bị x ã h ội đ en truy sát.

Mấy tiểu thiếu gia cùng nhau trưởng thành ở đường Thái Nhiên, một người so với một người đều là sánh với Trời, nhưng chỉ có Lục Ly được xưng là Nhất ca đường Thái Nhiên, không ai không phục.

Khương Đường cũng là nhất tỷ của đường Khang An.

Nhưng mà khu đường Khang An này lại không được an khang như tên gọi của nó, có thể không đến thì đừng đến, ở đây lộn xộn rối loạn, bẩn thỉu đến mức cảnh sát cũng phải bỏ qua không quản.

Đường Thái Nhiên với đường Khang An, hai nơi này chỉ cách nhau hai ba cây số, nhưng lại như cách biệt giữa thiên đường và địa ngục vậy.

Người ở Đường Thái Nhiên không phú thì quý, đường sá gọn gàng sạch đẹp lại rộng lớn thênh thang. Người ở Đường Thái Nhiên giống như sinh ra đã mang hào quang vậy. Còn ở đường Khang An, con người giống như loài chuột trong ống cống, chưa từng nhìn thấy ánh sáng chứ đừng nói muốn chạm tay tới ánh mặt trời.

Thế nhưng ở nơi tối tăm như vậy, lại có một cô gái nhỏ ngày ngày nỗ lực đuổi theo ánh sáng. Mặc dù lớn lên trong tràn ngập ác ý, cô vẫn giữ một trái tim đầy chính trực và nhiệt tình.

Lục Ly và Khương Đường, họ vốn dĩ không cùng một thế giới. Thế nhưng vận mệnh là thứ vô cùng kì diệu, nó đưa họ tới gặp nhau, để rồi một lần gặp gỡ, cả đời vấn vương.

Lần đầu Lục Ly gặp Khương Đường, lúc đó cô đang ngồi ở cửa sau quán bar làm bài tập vật lí ăn mặc ngổ ngáo như nữ du côn. Vật lí của cô nát bét, không nhìn được nữa anh bèn tiến lên nói đáp án cho cô, nhưng cô gái này lại đúng là vô cùng cố chấp, không tin anh mà chọn đáp án khác.

Lần thứ hai gặp mặt của họ là ngay buổi sáng hôm sau, Khương Đường là học sinh mới chuyển đến lớp của Lục Ly. Lục Ly nhìn vẻ ngoài thì vô cùng bất cần, nhưng lời nói hành động đều như có như không quan tâm đến Khương Đường.

Lục Ly thích Khương Đường, chính là kiểu vừa gặp đã thích, nhìn lâu hơn một chút liền nổi phản ứng. Thích đến mức ngày ngày nghĩ muốn bế cô gái nhà người ta lên giường ấy.

Thật ra Khương Đường vốn là cô gái nhẹ nhàng ngọt ngào, tất cả những gai góc, bất cần cô thể hiện ra bên ngoài chỉ là lớp vỏ bọc cô tạo nên để tự bảo vệ mình thôi. Ở nơi hỗn loạn như đường Khang An này, nếu cô không tàn nhẫn thì không thể sống tiếp được, càng đừng nói tới chuyện thoát khỏi nơi địa ngục tối tăm này.

Khương Đường không giống những học sinh vô lo vô nghĩ khác trong lớp, bởi họ có ba mẹ quan tâm, còn cô thì không. Khương Đường vốn là đứa trẻ bị bỏ rơi, sau đó được bố mẹ nuôi ở đường Khang An mua về. Thế nhưng họ đều đã c hết từ ba năm trước.

“Tớ thích cậu, thích đến nỗi muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ của cậu. Khương Đường, hãy để tớ chăm sóc cậu.”

Lục Ly nói muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ của Khương Đường, nhưng vị đại ca này cũng rất công bằng, bởi vì anh cũng muốn trao cho cô tất cả những thứ bản thân có.

“Anh ngồi vào trong xe, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

“Sâu trong rừng trúc là ý xuân.”

Triệu Tiến là người bình luận đầu tiên: “Bây giờ là cuối hè đầu thu mà đại ca, chỗ nào có sắc xuân, vừa nhìn liền thấy gian tình.”

Lời tỏ tình ngọt ngào nhất, không phải là “Tớ thích cậu” mà là “Hãy để tớ chăm sóc cậu”, để tớ được ở bên bảo vệ cậu.

Lục Ly quả thật đã nói được làm được, không những thế anh còn giúp Khương Đường tìm lại bố mẹ ruột của mình. Hóa ra cô không phải là đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi, hóa ra bố mẹ ruột cô đều rất yêu thương cô. Hóa ra cô thế mà lại là vị hôn thê đã thất lạc nhiều năm của anh.

Trái đất quả nhiên hình tròn, vòng một vòng lớn như vậy cuối cùng họ lại trở về bên nhau.

“Hai người tay nắm tay, từ đường Khang An đi thẳng đến đường Thái Nhiên, tổng cộng tốn hết năm mươi phút.

Trong thời gian năm mươi phút này, anh đi cùng cô, từng bước từng bước nói lời từ biệt với quá khứ.

Lúc đi ngang qua một khu vườn nhỏ, Khương Đường quay mặt qua nhìn Lục Ly, hỏi: “Lục Ly, anh còn nhớ câu đầu tiên anh nói với em là gì không?”

Lục Ly cười cười đáp: “Nhớ.”

Anh dừng một chút lại nói: “Chọn A.”

Ký ức của Khương Đường lập tức quay về mười tháng trước, tháng tám năm ngoái, cửa sau quán bar, anh nhìn cô làm đề Vật Lý.

Lúc này cô mới nhận ra, bọn họ vậy mà đã quen biết nhau được mười tháng.

Chỉ mới mười tháng thôi mà sao Khương Đường lại cảm thấy như đã trôi qua rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi cô đã đem anh khắc sâu vào linh hồn mình.

Lục Ly nhẹ nhàng nắm tay cô, dắt theo cô chạy điên cuồng, chạy mãi chạy mãi.

Hai chùm tóc của cô lại dài hơn một chút, cùng với anh, nghênh đón sự nhảy múa của cơn gió.

Cô nắm tay anh, cô nắm được cả thế giới này.

Nghe xem, là tiếng ai đang nỉ non trong gió.

Là ai đang nói.

Anh yêu em.

Em yêu anh.”

“Học bá thích ăn kẹo” là một câu chuyện vô cùng dễ thương, nhưng các bạn đừng hiểu lầm nha, ăn kẹo ở đây không phải nghĩa đen đâu ạ. Văn phong truyện nhẹ nhàng ngọt ngào, dù là những đoạn viết về hồi ức nhưng cũng không mang lại cảm giác u uất.

Khương Đường chính là tất thảy ngọt ngào, tất thảy yêu thương mềm mại của Lục Ly.

Còn Lục Ly chính là ánh sáng, chiếu rọi mọi tối tăm trong lòng Khương Đường.

Nếu phải chọn giữa mặt trời và mặt trăng, ta nguyện làm mặt trăng. Mặt trời tỏa sáng nhưng cô độc, còn mặt trăng vì đồng hành mà tỏa sáng.

Có lẽ qua câu chuyện này, tác giả cũng muốn gửi đến chúng ta một thông điệp, đó là không ngừng tiến về phía trước, ánh sáng sẽ theo sau.

___

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mễ

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN