logo
REVIEW>> HOA TIỀN VIỆT HẠ
hoa-tien-viet-ha
Tìm truyện
Donate

HOA TIỀN VIỆT HẠ

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 18

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 293

Giới thiệu:

Trong lầu Liễu có nàng Dương Hoa bán rượu, xinh đẹp lả lơi, quyến rũ mĩ miều. Nàng đã hơn 20 mà chưa có tấm chồng, ngày ngày ca hát tiếp khách, mày cong mắt liếc, nghe đồn nàng xem bói rất chuẩn.

Ở thành Lệ có chàng huyện lệnh Lưu Việt phong lưu phóng khoáng, ôn hoà thương dân. Chẳng có huyện lệnh nào như chàng, sáng thăm trường học, chiều đi câu cá, nghe bảo chàng ủ rượu rất ngon.

Huyện lệnh vừa về nhậm chức đã chọc giận cô chủ quán rượu nổi nhất thành Lệ. Từ nay đôi lứa bén duyên, sớm hôm kề cận.

Đây là một câu chuyện về quan thanh liêm và gái phong trần. Quan thanh liêm nhưng không trong sáng, gái phong trần nhưng chẳng lẳng lơ.

***

Thành Lệ ở phía Nam Kinh thành nổi tiếng tẻ nhạt, không dựa núi cũng chẳng nhìn sông, không thể đánh bắt cũng không thể nuôi trồng, chỉ có thể buôn bán. Mặc dù qua lại tấp nập, nhưng người đến người đi, không có ai muốn ở lại lâu.

Dương gia thì khác, nghe nói từ rất lâu về trước, ở cái nơi chim không thèm bay qua này, Dương gia đã xây dựng được lầu Liễu trứ danh thiên hạ.

Đồn rằng rượu của lầu Liễu nổi tiếng tứ phương, là công thức bí mật truyền thừa qua nhiều đời của nhà họ Dương.

Đến khi Dương Hoa làm chưởng quầy, khách lại càng đông hơn nữa.

Ai ai cũng muốn một lần đến nếm thử thứ rượu này, nghe nàng xướng khúc ca hát, không khác ở chốn Bồng Lai là mấy.

Mấy người phụ nữ có con nhỏ mỗi khi thấy nàng, đều bịt mắt con mình, lẩm nhẩm mấy tiếng, “Trộm vía, trộm vía”.

Nghe nói kể từ khi Dương Hoa cập kê, bước chân của các bà mối đã đạp nát ngưỡng cửa, nhưng cha nàng vẫn luôn kiên trì xây lại, năm sau kiên cố hơn năm trước.

Sau khi cha mẹ mất, nàng vẫn không lấy chồng, cả ngày đều quanh quẩn trong tửu lâu ca hát, mãi nghệ. Nàng bận rót rượu, bận tiếp khách, bận chưởng quản cả một tòa lâu, cũng bận rộn né tránh những bàn tay có ý định sàm sỡ nàng, thời gian đâu mà tìm chồng.

Đến khi Lục Việt đến nhậm chức huyện lệnh ở thành Lệ, khiến ai cũng thấy khó hiểu. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, mọi việc dường như đều chẳng can hệ đến triều đình, hơn nữa từ trước đến nay làm gì có huyện lệnh, không biết chàng đã làm phật lòng nhân vật tai to mặt lớn nào mà phải đến đây chịu tội như thế.

Ngày đầu tiên đến thành Lệ, Lục Việt được người ta chiêu đãi ở lầu Liễu. Rượu uống được mấy bận, chàng liền say khướt.

Dương Hoa bận rộn tiếp khách, đến khi nghe người khác nói mới biết đó là tân huyện lệnh, vội chạy lại tiếp đón.

Lục Việt say đến độ trời đất quay cuồng, vẫn không quên phép lịch sự mà từ chối nàng, nhưng khác nào ném mặt mũi của nàng xuống dưới đất, vỡ tan nát.

Kể từ đó, câu chuyện Dương chưởng quầy bị tân huyện lệnh từ chối đã lan truyền đi xa, trở thành chủ đề được ưa thích trong những buổi trà dư tửu hậu.

***

Mọi thứ không dừng lại ở đó.

Lục Việt thân là huyện lệnh, lại không có dáng vẻ nên có của một huyện lệnh. Chàng mở trường học cho mấy đứa trẻ nghịch ngợm, đích thân chàng giảng dạy. Mấy lần Dương Hoa đi qua, đều nghe thấy giọng của đám nhóc sang sảng đọc “Minh tài chí đức”.

Qua mấy ngày nữa, Lục Việt lại thích đi câu cá, sáng xách cần câu tối xách về, đem mấy con cá tặng cho ông lão bán kẹo hồ lô đầu đường. Chàng còn hào phóng mời mọi người đi chơi xa một chuyến, rộng rãi đem rượu mình ủ ra mời mọi người nếm thử.

Nghe người ta khen rượu của chàng, Dương Hoa không mấy vui vẻ.

Đây là trắng trợn cướp khách của nàng chứ còn gì nữa?

Nàng nhấp thử một ngụm, thấy rượu tuy ngọt mà nặng. Khuôn mặt nàng đỏ ửng, lá gan cũng lớn thêm, dợm bước đến chỗ Lục huyện lệnh, to gan cầm lấy tay chàng bảo, “Ta xem bói chuẩn lắm đấy. Ngài dạy ta ủ rượu đi, ta xem bói cho ngài”.

Mồng một tết dương lịch, Lục Việt nhàn rỗi không có việc gì làm, lên chùa cầu phúc cho dân chúng, bắt gặp Dương Hoa đang quét lá khô trong sân.

Thành Lệ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ngẫu nhiên gặp vài ba lần cũng không khiến người ta nghi ngờ.

Thấy nàng quét lá, chàng vô cùng phong độ mà đề nghị quét thay.

Dương Hoa ngồi trên bậc thềm, chống cằm nhìn chàng cầm chổi quét lá rụng, tiếng sàn sạt khi chổi quét qua mặt đất, có âm thanh giống như quyển kinh Phật mà mẹ nàng để lại.

Lúc trước, nàng thích nhất là nằm bên cạnh nghe mẹ đọc kinh Phật, còn cha thì quét sân ở bên ngoài. Tiếng lá khô xào xạc, hòa cùng với âm thanh nhẹ nhàng hồn hậu của mẹ, hóa thành một giấc mộng quen thuộc nhưng mãi xa vời với nàng.

Sau khi từ chùa trở về, có thứ gì đó đã thay đổi, ngay cả bà cụ nấu bếp cũng nhận ra.

Đừng nói là Dương Hoa, tâm tư của mấy cô gái trẻ trong thành Lệ đều như thế.

Người ấy đẹp trai đã đành, còn ôn hòa dịu dàng, hào sảng phóng khoáng. Thử hỏi, có huyện lệnh nào cả ngày đều giả vờ đi dạo ngoài đường, nhưng thực chất là giúp người dân bao nhiêu là việc, hết bắt gà thả rông, đến quét phân bò sau xe, khiến mọi người không thể không chú ý tới mỹ quan đường phố hay không?

Nhưng với họ, vị huyện lệnh này lai lịch không rõ, chỉ biết đến từ Kinh thành. Về lý mà nói, đây không phải là một tấm chồng tốt.

Dương Hoa biết chứ, cứ nhìn cái cách chàng đi đứng, cách chàng nói chuyện với người khác là biết. Rõ ràng là vô cùng phóng khoáng thân thiện, nhưng vẫn không thể che giấu được sự cao quý trong những cử chỉ cùng hành động. Nếu như không phải sinh ra trong một gia đình quý tộc bề thế, rất khó mà dưỡng ra được một cốt cách như vậy.

Một ngày nọ, Lục Việt tìm đến, đưa cho nàng công thức nấu rượu. Nàng cực kỳ tự giác cầm lấy tay chàng, cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu đường chỉ tay.

Ngón tay nàng chậm rãi vân vê trong lòng bàn tay, ngứa ngay nhồn nhột, khiến cho thứ gì đó muốn phá kén mà lao ra ngoài.

Nàng ngẩng đầu lên định nói, hắn lại cúi xuống muốn hôn nàng.

Kết quả, huyện lệnh đại nhân mang theo một dấu tay trở về phủ.

Cậu gia đinh là người giúp việc duy nhất trong phủ, thấy mà giật mình, hình như cũng ngờ ngợ hiểu ra được điều gì.

Trước đây, Lục Việt luôn là một người phóng khoáng, trong các buổi thượng triều, chàng luôn dùng lời lẽ sắc như d ao g ăm, đ ộc địa khiến người ta tức c hết để nói chuyện, thích che giấu tâm tư, thần thần bí bí. Bây giờ lại biết lo lắng, biết chán chường ủ ê, có thể nói cuối cùng cũng ra dáng giống như một con người thực thụ rồi.

Nhờ có ký thịt khô của Dương chưởng quầy, cả tòa nhà tri phủ dường như cũng có hơi người hơn, không còn chỉ có mỗi ánh đèn tù mù cùng với bếp lò hầm hập nữa, năm mới của hai người họ được vui vẻ náo nhiệt hơn một chút. Cũng có cả một kẻ nào đó cả ngày ôm quyển sách cũ nát, ngồi chờ đợi một người đến hỏi công thức ủ rượu rồi xem bói.

***

Qua được mấy ngày, Lục huyện lệnh không đến trường dạy học nữa, ném công việc lại cho một ông lão, bản thân chạy đến lầu Liễu làm đầu bếp.

Khi xong việc, Lục Việt luôn đường hoàng bước từ cửa chính ra về.

Khi đêm đến, chàng sẽ lẻn cửa sau để vào lầu Liễu, mang theo hương thơm của lửa gỗ tùng, mang theo mùi hương của mực nước, cũng mang theo cả sự dịu dàng của ánh trăng. Lả lơi như Dương Hoa cũng phải đỏ bừng mặt, chạy hai bước nhào vào lòng chàng, tận hưởng sự gắn bó kín kẽ, quấn quýt không rời.

Chàng từng hỏi, Hoa trong tên nàng là loại hoa gì. Nàng đáp, chỉ là một loài hoa không tên tầm thường nào đó thôi. Nhưng chàng luôn thích gọi nàng là Ngọc Minh, tức là hoa Sơn Trà.

Chàng kể rằng, khi Phật Tổ tu thành chính quả, trời đổ mưa hoa, trong đó có hoa Ngọc Minh.

Cũng kể từ đó, Dương Hoa không còn ca hát nữa. Có người hỏi nàng vì sao, nàng bảo mình đã già rồi, hát nữa thì bị chê cười mất.

Này Hoa nhỏ, nàng đâu có già? Điểm phấn tô son, rực rỡ lóa mắt. Khi nàng cười, ai nấy đều phải lặng im, say mê ngắm nhìn. Ai bảo thành Lệ hoang vu? Rõ ràng ở đây có một đóa hoa nở rộ tươi thắm, hương sắc ngọt ngào.

Mà đóa hoa kiều diễm trăm người mơ ước ấy, chỉ muốn trở thành một cô nương bình thường thích được quấn quýt bên tình lang, được chàng nuông chiều, được chàng nuôi đến khi mập lên. Tình yêu của chàng nhẹ nhàng như dòng suối xa, cũng dịu dàng tựa như rìa núi cạn.

Vốn nói thành Lệ là nơi chim không thèm bay qua, chỉ có duy nhất một con bay đến, đậu xuống cửa sổ của huyện lệnh, chăm chú nhìn đôi nam nữ đang làm chuyện không tiện xem kia, mang theo tin tức đến từ Kinh thành.

Lục Việt hỏi rằng, “Nàng đi với ta được không?”

Dương Hoa muốn nói “được”, nhưng lời đến miệng lại biến thành, “Lầu Liễu là tất cả của ta”.

Mùa mưa năm ấy, hàng cây nhỏ nhỏ được chàng trồng đã lớn, tô thêm chút màu sắc cho thành Lệ hoang vu. Cây đào khô héo quặt quẹo trong sân cũng trổ bông tươi thắm, nhưng khi cơn mưa qua đi, không chỉ khiến cho cánh hoa rụng đầy sân, nhưng cũng mang theo cả huyện lệnh của nàng.

Nhưng mà, chuyện cũ trôi theo gió, sấm chớp và mưa giông đã rửa trôi nhiều sự lạ vặt vãnh.

Những giai thoại về thành Lệ nhuốm màu tro tàn, vùi trong đất vôi, cứ thế bị lãng quên cùng với thời gian.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: AlanFoxBT4C

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN