logo
REVIEW>> HÓA RA TÔI MỚI LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA ẢNH ĐẾ
hoa-ra-toi-moi-la-moi-tinh-dau-cua-anh-de
Tìm truyện
Donate

HÓA RA TÔI MỚI LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA ẢNH ĐẾ

Tác giả:

Da Thanh Oa

Độ dài: 64

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1214

“Yêu thầm một người cũng giống như đeo tai nghe và mở nhạc ở mức to nhất. Người ngoài thì thấy thật tĩnh lặng, chỉ có ta mới biết bên trong đang điên cuồng gào thét như thế nào thôi..."*

Chẳng ai có thể ngờ được ảnh đế Mạc Trọng Đan lại yêu thầm một diễn viên tuyến mười tám tới tận ba năm, hơn nữa hai người mới gặp mặt có đúng một lần.

Mạc Trọng Đan là chàng trai vô cùng ưu tú. Anh dịu dàng, tài giỏi, có trách nhiệm, mạnh mẽ và tự tin. Thế nhưng đứng trước tình yêu, anh cũng giống như bao người khác, trở nên bất an, lo sợ.

Những ai chưa từng yêu thầm một người, mãi mãi cũng sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác đó như thế nào. Có chút thú vị, lại có chút xót xa. Là ngay cả tư cách ghen cũng không có, chỉ biết lặng lẽ đứng từ xa mà ngắm nhìn người mình thích, rồi tự vẽ ra cả một tương lai rực rỡ trong đầu nhưng đối phương lại không hề hay biết.  Suy cho cùng, cũng chỉ là bản thân ta tự đa tình, không hề ca thán hay trách móc ai, là bởi vì ta tự nguyện để làm điều đó…

Lần đầu tiên Mạc Trọng Đan gặp Nguyễn Thanh là khoảng bốn năm trước. Khi đó Nguyễn Thanh mới 17, còn anh 21 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Lúc ấy là quãng thời gian khó khăn nhất của anh.

Mạc Trọng Đan vốn là một tiểu thiếu gia trong đại gia đình giàu có, nói một câu được nuông chiều lớn lên cũng không quá. Sau khi xảy ra tranh chấp với gia đình, anh bỏ nhà đi. Những ngày ấy không có tiền chữa bệnh, không có tiền ăn cơm, Mạc Trọng Đan đều cắn răng chịu đựng. Sau đó anh bị tuyển trạch viên phát hiện, rồi tiến vào giới giải trí.

Bởi vì có xuất thân cao, trước đây anh chưa từng chịu đựng qua sự bất công nào của xã hội cho tới khi tiến vào cái “chảo nhuộm” nơi đây. Vậy nên nhiều lúc anh sẽ không kìm nén được mà giận giữ, phản kháng muốn được công bằng.

Thế nhưng bấy giờ ngoài hai bàn tay trắng thì anh không có gì cả. Ở cái nơi “cá lớn nuốt cá bé” này, không có gì bằng nghĩa với việc không có quyền lên tiếng.

Vào lúc cuộc sống của anh đang phủ đầy một màu u ám, thì Nguyễn Thanh bước đến. Cô chính là mặt trời, là ánh dương của anh.

Nguyễn Thanh là một cô gái có số phận bất hạnh, nhưng lại mang trong mình nguồn năng lượng tích cực. Cô vô cùng lạc quan, nhiệt tình, dịu dàng và bao dung.

Mạc Trọng Đan nghĩ tới trước kia mình từng sống trong nhung lụa, nhớ tới ngày đó anh đánh vỡ ảo giác. Anh lại nhớ tới tình cảnh khốn khổ của mình khi ở trong tầng hầm, nhớ tới mì ăn liền một tệ một gói, nhớ tới bình nước cũ rích ở đầu giường.

Mạc Trọng Đan nghĩ tới rất nhiều thứ, nghĩ đến hào quang lấp lánh của giới giải trí, nghĩ đến những thứ dơ bẩn trong cái giới này.

Anh nản lòng, thấy cô độc. Nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Thanh, người con gái ấy múa ống tay áo, cho anh xem năm tháng đi qua, cưỡi ngựa xem đèn. Trong giây phút đấy Mạc Trọng Đan nhận ra hết thảy đều không quan trọng, người sống mới là thứ cần quan tâm.

Cô đã mang ánh sáng đến cho thế giới của anh, cho dù chỉ là một chút tia sáng nhỏ cũng đủ soi đường cho anh.

Từ đây, bất kể có gặp khó khăn thế nào, chỉ cần nghĩ tới cô, anh sẽ cảm thấy không còn gian nan vất vả nữa.

Nguyễn Thanh chính là tình đầu, là ánh trăng sáng trong lòng Mạc Trọng Đan.

Vài năm sau gặp lại, Nguyễn Thanh vẫn còn là diễn viên phụ tuyến 18, lúc này Mạc Trọng Đan đã trở thành ảnh đế nổi tiếng, một trong những nam thần tượng chuyển hình thành công nhất của giới giải trí.

Sau ba năm cuối cùng anh cũng tới tìm cô. Ba năm yêu thầm, có khổ đau cũng có ngọt ngào.

Yêu thầm một người, đôi khi sẽ hèn mọn đến mức chỉ cần dùng cùng một chiếc bình giữ nhiệt cùng màu đã có thể thỏa mãn. Dù chỉ là một điểm giao nhau nho nhỏ, cũng làm lòng anh giống như rải đầy hoa mật ngọt.

Mọi người sẽ thắc mắc, tại sao ba năm trôi qua Mạc Trọng Đan mới đến tìm Nguyễn Thanh?

Bởi vì 21 tuổi năm ấy anh không có gì cả. Đến giờ khi thực sự thành công, có chỗ đứng vững trãi Mạc Trọng Đan mới có đủ dũng khí đứng trước mặt cô. Anh muốn tới một ngày cô nhìn thấy anh, lúc đấy bờ vai anh cũng đủ vững chắc để cô có thể dựa vào.

“Lần đầu gặp em, cảm thấy thật bé nhỏ

Không khí như ngừng lại, con tim anh loạn nhịp

Gió nhẹ thổi qua, không gian ngập tràn hạnh phúc

Em nhẹ nhàng đến bên làm anh không thể chối từ.

Muốn cùng em nói chuyện yêu đương.

Thế này có tính là tỏ tình không?

Muốn nắm chặt lấy tay em

Cũng không bao giờ buông ra.

Muốn cùng em nói chuyện yêu đương.

Anh không muốn chờ đợi thêm nữa

Muốn được đi ngắm biển cùng em,

Ngắm hoa tàn hoa nở.”**

* * *

Mạc Trọng Đan yêu thầm Nguyễn Thanh 3 năm, mãi mới có đủ dũng khí để theo đuổi, thế nhưng trớ trêu thay, đối tượng yêu thầm lại là fan CP của anh và người khác. Hơn nữa còn là fan bự chính hiệu???

Anh từng nghĩ có thể Nguyễn Thanh đã thích người khác, nghĩ có lẽ Nguyễn Thanh sẽ không dễ theo đuổi, anh sẽ tốn mất mấy năm, nhưng anh nguyện ý.

Đương nhiên, anh cũng từng ảo tưởng rằng Nguyễn Thanh là fans của mình, con đường theo đuổi chỉ đơn giản dùng bằng một câu tỏ tình. Ít nhất, Nguyễn Thanh sẽ không ghét anh chứ? Những ảo tưởng đó anh đều đã nghĩ qua.

Nhưng mà, anh nằm mơ cũng không ngờ tới, Nguyễn Thanh lại là fan CP của anh!!!

Mạc Trọng Đan thở dài, còn điều gì bi thương hơn người mình thích lại luôn muốn mình yêu thương người con gái khác?

Anh ngửa mặt lên trời thở dài, tại sao lại là fan CP? Anh tình nguyện để cô là antifan còn hơn là fan CP!

Ít nhất antifan mỗi ngày còn nhớ thương anh, còn fan CP thì sao?

Mạc Trọng Đan chưa bao giờ cảm thấy nhân sinh gian nan như thế này. Nước mắt bi thương chảy xuống, con đường truy thê giống như lớp thủy tinh bị bịt kín, anh cảm thấy thật đau lòng!

“Mạc Trọng Đan: “Không vào Super chat, tôi sẽ không biết hóa ra tất cả hành động của tôi đều là vì Tân Văn Nhụy.”

Lại Bác Vũ: “…”

Mạc Trọng Đan: “Tôi lên cấp 6 rồi.”

Lại Bác Vũ: “…Cậu còn điểm danh?”

Mạc Trọng Đan: “Điểm danh chứ! Đương nhiên phải điểm danh rồi! Tôi chẳng những điểm danh mà mỗi ngày còn phải xem bọn họ nói gì.”

Lại Bác Vũ: “Sau đó thì sao?”

Mạc Trọng Đan cười một cái, thoát khỏi Super chat của Tình ý sâu xa, lại vào điểm danh ở một Super chat CP mới.

Lại Bác Vũ nhìn thử, ngay lập tức kinh ngạc.

Lại Bác Vũ: “Thanh Sơn?”

Mạc Trọng Đan cất di động nói: “Sau đó ư? Sau đó tôi có thể học tập cách nên xào CP như thế nào, dù sao fans đều nhìn vào lượng truy cập, ai có lượng truy cập nhiều hơn chính là chân lý. Anh nói xem Super chat Thanh Sơn của tôi và Nguyễn Thanh có thể đánh bại bọn họ không?”

Lại Bác Vũ: “Tiền đề phải để Nguyễn Thanh đồng ý xác định quan hệ với cậu trước mới đúng chứ?”

Mạc Trọng Đan: “…” Nhân sinh gian nan, có một số việc xin đừng vạch trần, cảm ơn.

Lại Bác Vũ phiền lòng thay anh: “Rốt cuộc cậu có thể theo đuổi được không đây?”

Mạc Trọng Đan: “…Tôi có thể.” Nhân sinh gian nan, có một số việc xin đừng vạch trần, cảm ơn.”

Đây là một câu chuyện hết sức dễ thương. Tình tiết truyện vô cùng ngọt ngào và có khá nhiều yếu tố gây cười. Phần đầu có vẻ tác giả chải chuốt hơi qua loa nên truyện có chút nhạt nhẽo. Nhưng đây chỉ là vài chương đầu thôi, sau đó tác giả đã đầu tư kỹ lưỡng, chặt chẽ hơn nên truyện có nhiều điểm sáng. Nhân vật nam chính được tác giả xây dựng vô cùng dễ thương, dàn nhân vật phụ cũng để lại ấn tượng khá sâu sắc. Nói chung đọc để giải trí thư giãn là vô cùng hợp lý.

“Mạc Trọng Đan buồn cười: “Ừm, đúng vậy, mặt trời nhỏ ạ.”

Nguyễn Thanh: “Hả? Sao lại là mặt trời nhỏ?”

Mạc Trọng Đan không trả lời, xoay người giúp Nguyễn Thanh kéo vali hành lý, nói: “Đi thôi! Chúng ta xuất phát.”

Bởi vì, trong cuộc đời tối tăm của anh, em chiếu sáng cả con đường, giống như mặt trời vậy.

Vừa chói sáng, vừa mỹ lệ.

Mạc Trọng Đan đẩy hành lý, khóe miệng mang theo ý cười.”

_____

Chú thích:

* Sưu tầm bên ngoài

** Trích lời dịch bài hát “Muốn cùng em nói chuyện yêu đương”

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: wattpad (link gốc hiện tại rver không tìm thấy, sẽ bổ sung sau)

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN