logo
REVIEW>> HỒ ĐIỆP VÀ KÌNH NGƯ
ho-diep-va-kinh-ngu
Tìm truyện
Donate

HỒ ĐIỆP VÀ KÌNH NGƯ

Tác giả:

Tuế Kiến

Độ dài: 19

Tình trạng: Đang edit

Lượt xem: 3066

Hôm nay, mình sẽ đem đến cho các bạn câu chuyện về chú cá voi và cô bướm. Đó là một chú cá voi sống dưới biển sâu, chợt một ngày, chú ta đã cứu một cô bướm nhỏ bị nước biển làm ướt cánh, cô bướm ấy đã vô tình xông vào tần số của chú cá và vẽ nên những giây phút đẹp đẽ nhất trần đời.

Chú cá voi ấy là Kinh Du, còn cô bướm nhỏ kia là Hồ Điệp. Buổi tối mùa hạ năm ấy, chính anh đã cứu Hồ Điệp - cô gái vô tình ngã xuống biển mà không biết bơi.

Sau đó vì Hồ Điệp muốn “đáp lễ” việc anh cứu cô nên họ trở thành bạn bè, từ dạo ấy, chú cá voi đưa cô bướm nhỏ đi ngao du biển khơi, trải nghiệm nhiều điều thú vị.

Kinh Du là chàng trai vô cùng tinh tế, anh không bao giờ để Hồ Điệp xách nặng, lúc nấu ăn thì luôn hỏi xem cô có kiêng hay không thích ăn gì hay không, khi cô bị thương, anh đã cõng cô suốt một quãng đường dài… Còn Hồ Điệp là một cô gái rất đỗi dịu dàng và ấm áp, mỗi lần có cô thì không khí xung quanh đều ngập tràn sự ngọt ngào.

Trong một lần tình cờ, cậu bạn Thiệu Quân phát hiện ra gia cảnh của Hồ Điệp. Hóa ra ba mẹ cô đều là vận động viên trượt băng nghệ thuật chuyên nghiệp, vậy nên Hồ Điệp cũng có đam mê giống ba mẹ. Cô như một cô bướm tung tăng bay nhảy trên sàn băng và đạt được nhiều giải thưởng danh giá, song vào năm 16 tuổi, cánh bướm ấy đã không thể bay được nữa, Hồ Điệp được chẩn đoán là mắc căn bệnh ung thư hạch không Hodgkin.

Cũng trong thời gian ấy, Hồ Điệp biết Kinh Du là một vận động viên bơi lội chuyên nghiệp, anh đã giành được vô vàn huy chương trong các cuộc thi lớn nhỏ. Tuy nhiên vì bị chấn thương nên cuộc đời bơi lội phải hạ màn.

Đột nhiên Hồ Điệp nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương liên. Họ đều là những thiên tài đã rơi xuống. Nhưng Kinh Du vẫn còn cơ hội, cô biết vết thương của anh đã lành hẳn, chỉ là anh vẫn còn khúc mắc trong lòng nên không muốn tiếp tục sự nghiệp bơi lội. Chính vì vậy, Hồ Điệp đã lập kế hoạch giải cứu cá voi, cô muốn anh trở về với đam mê của mình, muốn nhìn thấy một Kinh Du rạng rỡ nhận giải thưởng cao nhất trong mọi cuộc thi.

Nào ngờ kế hoạch này lại gây ra sự bất đồng giữa hai người, trong cuộc cãi vã ấy, ngôn ngữ bỗng dưng trở thành lưỡi dao sắc bén làm tổn thương cả hai. Kinh Du lỡ chạm đến nỗi đau to lớn của Hồ Điệp, anh bảo: “Ngay cả chính bản thân mình em còn chẳng cứu được!”

Ngay khi dứt lời, Kinh Du lập tức hối hận. Anh biết mình không nên như vậy, song lời đã thốt ra, sao có thể rút lại được. Kinh Du chỉ đành chân thành tạ lỗi với cô thôi.

Vào ngày sinh nhật của Hồ Điệp, anh mặc đồ cá voi và giơ cao tấm bảng, trên đó viết, “Anh xin lỗi”. Tất nhiên, Hồ Điệp bằng lòng tha thứ cho Kinh Du và anh đã tổ chức sinh nhật cho cô bằng một buổi cắm trại.

Tối đó, Kinh Du dịu dàng nói:

“Có một con bướm vượt qua cả bãi bể nương dâu để đi đến một vùng biển, cô ấy muốn cứu chú cá voi bị mắc cạn và hôm nay là sinh nhật của cô ấy.”

“Chú cá voi muốn nói với cô ấy rằng, bướm nhỏ, em đã thành công rồi.”

“Sinh nhật vui vẻ nhé, Hồ Điệp của anh.”

Kinh Du tặng cô quả cầu thủy tinh, trong đó có một chú cá voi được muôn vàn con bướm nhỏ vây quanh, tượng trưng cho cô và anh. Cũng trong ngày hôm ấy, anh và cô đã trao nhau nụ hôn đơn thuần nhất, đó là bằng chứng rõ rệt nhất cho sự chuyển đổi tình cảm trong lòng hai thiếu niên.

Hồ Điệp không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào, có lẽ là cô vô cùng vui mừng, mà cũng có lẽ là rất hối hận, hối hận vì không gặp được anh sớm hơn, cũng hối hận vì đã in dấu vào cuộc đời anh bởi sinh mạng của cô ngắn ngủi hệt như một con bướm vậy. Cô nghiêm túc nói với Kinh Du: “Anh Kinh Du, cảm ơn anh đã cho em nhiều kỷ niệm đẹp vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời.”

Kinh Du biết bệnh tình của Hồ Điệp nên anh cố gắng dành mọi thời gian để ở bên cô, song làm gì có ai có thể ngăn được quyết định của tạo hóa, việc gì tới cũng phải tới. Trong ngày Tết Nguyên Tiêu, sau khi thực hiện nguyện vọng được trở lại sân băng của Hồ Điệp, Kinh Du đã gặp ác mộng, anh thấy Hồ Điệp rời khỏi anh. Không may thay, khi anh tỉnh giấc, cơn ác mộng kia lại trở thành sự thật và điều này thật sự khiến anh suy sụp.

Cô bướm nhỏ của chú cá voi đã dừng chân mãi ở tuổi 18.

Suốt hai năm sau khi Hồ Điệp rời đi, Kinh Du tiếp tục theo đuổi sự nghiệp bơi lội, anh mang theo lời hứa với Hồ Điệp, sự tự hào của ba mẹ, sự kỳ vọng của huấn luyện viên và các anh em trong đội trên vai để giành tất cả huy chương nên lấy, phá kỷ lục và đạt được grand slam nữa.

Cũng trong hai năm này, ai cũng khuyên anh nên xếp lại chuyện quá khứ để bước tiếp, nhưng Kinh Du nào có thể quên được, bởi lẽ "có hình bóng sớm đã mọc rễ ở trong tim, nếu nhổ ra sợ rằng trái tim cũng thiếu một mảnh". (*)

Vậy nên đến cuối cùng, khi Kinh Du hoàn thành lời hứa với Hồ Điệp, anh vẫn phải gửi đến cô lời xin lỗi.

Xin lỗi Hồ Điệp, vì anh không thể bơi tiếp được nữa.

Chú cá voi ấy đã trở về với biển cả, trở về bên em.

***

“Hồ Điệp và Kình Ngư” là câu chuyện của những thiếu niên tài năng bị vận mệnh trêu đùa, đồng thời cũng là đoạn tình cảm trong sáng của Hồ Điệp và Kinh Du, đó là không phải là một tình yêu mãnh liệt đến mức rung trời chuyển đất, mà tình cảm ấy đến với họ rất tự nhiên, rất nhẹ nhàng, được bồi đắp bằng những ngày tháng bầu bạn bên nhau, song ngay từ khi bắt đầu, giữa hai người đã có sẵn mầm biệt ly.

Hồ Điệp là cô gái lạc quan nhất mà mình từng biết, sự lạc quan ấy thể hiện qua từng hành động của cô ngay cả khi cô biết thần c.hết luôn chực chờ, sự lạc quan ấy thể hiện rõ ràng trong bức thư cuối cùng cô gửi cho Kinh Du. Vậy nên, Hồ Điệp mới trở thành nguồn sáng cho chàng cá voi mắc cạn Kinh Du, và cũng vì thế mà cái kết của Kinh Du trở thành điều tất yếu khi anh hoàn toàn mất đi nguồn sống của đời mình.

Đối với mình, cái kết như vậy là vô cùng trọn vẹn, Hồ Điệp không còn phải sống với căn bệnh giày vò và Kinh Du không phải sống với nỗi đau mất mát nữa. Và có thể họ sẽ lại hội ngộ nhau ở kiếp sau, ở một thời không nào đó…

Không thể không nói, bút lực của Tuế Kiến vô cùng cứng cáp, tuy ngôn từ vô cùng đơn giản nhưng lại tạo được ấn tượng khó phai về cuộc đời của nam nữ chính. Chính vì vậy, mình rất đề cử “Hồ Điệp và Kình Ngư” cho mọi người ạ!

_____

(*) Nguồn: Trung Trần

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: An Tĩnh

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN