logo
REVIEW>> HÃY ĐỂ CÔ ẤY ĐẾN BÊN TÔI
hay-de-co-ay-den-ben-toi
Tìm truyện
Donate

HÃY ĐỂ CÔ ẤY ĐẾN BÊN TÔI

Độ dài: 130

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1881

Yêu thầm là câu chuyện cũ vừa ngọt ngào lại vừa đắng cay. Ngọt ngào chìm trong những cơn mơ đẹp đẽ tự tay mình thêu dệt. Đắng cay chợt nhận ra mình chỉ là hòn sỏi ven đường, chẳng đáng dự phần vào cuộc sống của đối phương. Yêu thầm, chung quy cũng chỉ là chuyện của một người.

Một lời bộc bạch tỏ bày nỗi lòng cứ ngỡ sẽ là dấu chấm hết tròn trĩnh cho tất cả. Nhưng quanh đi quẩn lại, thu tận đông tàn, chuyện chỉ vừa bắt đầu. Với Quý Minh Viễn, Hứa Giai Ninh là định mệnh, là sự cứu rỗi và bù đắp mà thượng đế dành cho anh. Còn với Hứa Giai Ninh, Quý Minh Viễn là ánh sáng, là sự nhân từ thứ tha của trời cao, là cánh tay đưa cô thoát khỏi địa ngục tối tăm sâu vạn trượng.

Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh là người của hai thế giới, tưởng như họ sẽ chẳng bao giờ có cơ may gặp gỡ trên đời này. Nhưng rồi, tơ duyên mỏng tang làm cầu nối, họ gặp nhau lần nữa dưới thân phận thầy trò.

Từ nay, họ không còn cơ hội làm lữ khách xa lạ trên chuyến tàu tốc hành mang tên cuộc đời nữa. Chỉ hai tháng, hai tháng ngắn ngủi thôi mà đã đủ nhen nhóm những tình cảm khác trong Quý Minh Viễn, còn khiến anh sa chân vào phần tình cảm mà anh từng cho là hoang đường.

Quý Minh Viễn là giáo sư trẻ tuổi đầy triển vọng. Mặc dù trời sinh có khuôn mặt lạnh lùng của một “tổng tài bá đạo”, nhưng anh được đánh giá là một người thú vị và rất yêu cuộc sống. Anh đối xử cẩn trọng và chân thành với mọi người, khiến người ta cảm nhận được sự tôn trọng xuất phát từ tận đáy lòng. Vì yêu cuộc sống này mà khi bi kịch xảy đến dẫn đến sự chia lìa của một số mệnh, anh đã vô cùng chấn động và bị giày vò rất nhiều.

Có những khi, chính Quý Minh Viễn cũng từng cho rằng, có lẽ đây là cái giá mà anh phải trả cho sự thuận buồm xuôi gió của bản thân anh trong quá khứ. Chẳng phải lỗi do anh, thậm chí nó còn huỷ hoại quỹ đạo cuộc sống của anh, nhưng sau rất nhiều năm, anh chưa từng oán than, chỉ lặng lẽ ân hận và không cách nào buông bỏ chuyện ấy xuống được.

Tưởng chừng sau khi mọi chuyện lắng xuống, anh có thể miễn cưỡng thoả hiệp với chính mình mà tiếp tục sống cuộc sống mới, thì Hứa Giai Ninh lại xuất hiện.

Trước đây, khi được người khác bày tỏ sự mến mộ, anh sẽ chọn cách ôn hoà mà quyết tuyệt từ chối. Để đối phương không còn khăng khăng một mực với anh nữa, cũng cho người nọ một đường lui, để họ từ bỏ nhưng không cảm thấy hối hận, tự ti vì bản thân mình từng thích một người. Nhưng, kỳ lạ biết bao, khi đứng trước Hứa Giai Ninh, Quý Minh Viễn lại chẳng có cơ hội chiến thắng. Bởi thế, trước lời tỏ tình thẳng thắn từ cô, anh lại là người “chạy trốn”.

Anh cứ nghĩ đây là cách tốt nhất cho đôi bên, cũng là cách duy nhất anh có thể bảo vệ cô học trò của mình. Anh nghĩ thế, nhưng lại không hay, ngày anh hoảng loạn trốn chạy đến một thành phố khác, giữa họ đã không còn là một sự gặp gỡ thoáng qua nữa rồi.

“Từ khoảnh khắc bị cô ôm trong phòng khách sạn? Từ thời điểm nói “Tôi cũng sẽ đi” với cô ở thị trấn nhỏ? Từ lúc ở chỗ Uông Lão nghe được có lẽ cô vì anh mà đến Tây Đại? Hay là khi anh trở lại Lâm Thành sau ba tháng xa cách, thấy cô ngẩn ngơ đứng đó?”

Chẳng hay từ lúc nào, Hứa Giai Ninh trong mắt anh đã trở nên khác biệt đến nhường ấy.

Khẽ hỏi Hứa Giai Ninh sao lại dành cho Quý Minh Viễn một phần tình cảm sâu đậm mà bền lâu đến thế, cô chỉ biết cười nhẹ mà đáp, “nhất kiến chung tình”. Lần đầu tiên gặp anh, anh nổi bật thật đấy, nhưng dẫu sao cũng chỉ là người dưng nước lã, sự tán thưởng về ngoại hình đâu thể làm nên một tình yêu. Điều khiến lòng cô rung động trước anh chính là cảm giác được bảo vệ và che chở. Vừa vặn thay, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được hai thứ ấy trong cuộc đời.

Ngày cô biết anh chính là giáo viên hướng dẫn được uỷ thác của mình, cô vui sướng trong thoáng chốc, nhưng rồi cảm xúc bi thương mất mát lại ập đến như sóng trào bờ đê. Bởi lẽ, cô biết rằng, tình cảm nồng nàn chôn giấu trong lòng nhiều năm qua sẽ mãi mãi không được nói ra thành lời nữa. Một khi để người khác nhìn thấu tình cảm trong cô, nó sẽ là thứ kéo anh vào địa ngục. Mà cô đã ở trong đó đủ lâu, không đành lòng đẩy anh vào vực sâu ấy chút nào.

“Chẳng bằng ngay từ đầu đã không có bắt đầu…”

Trông thì thấy Hứa Giai Ninh là một cô sinh viên tốt luôn chăm chỉ cầu tiến, thông minh và nhạy bén trong các vấn đề học thuật, nhưng thật ra cô cũng có một mặt ngốc nghếch và cố chấp vô cùng.

Chính cô là người chọn “đập nồi dìm thuyền” tỏ bày tình cảm của mình với anh, nhưng khi sắp được toại ý, cũng chính cô là người chùn bước vì lo nghĩ cho anh. Khi những tin tức ầm ĩ về anh không ngừng lan ra, đến nỗi chính anh cũng sắp mất đi niềm tin vào chính mình, thì cũng chỉ có mỗi cô tin tưởng anh không chút do dự. Cô rõ hơn bất kỳ ai hết, miệng lưỡi con người có chứa đao kiếm, nhưng cô sẽ kiên trì trả lời từng bình luận, lặp đi lặp lại một cách cố chấp những lời thanh minh cho anh.

Cho dù bản thân mình vô duyên vô cớ bị người khác mắng chửi đến mức vẫy vùng trong bể nước bọt, cô cũng chẳng thèm quan tâm. Chỉ một lòng muốn người khác tin vào cô, khẩn cầu họ, xin đừng hiểu nhầm anh nữa.

Dường như, tin tưởng anh, nghĩ cho anh đã không còn là lựa chọn nữa, mà nó đã trở thành bản năng. Một bản năng khiến cô đứng về phía anh mà không cần nghĩ ngợi.

Thì ra, trên đời này vẫn còn có những người như cô, ngốc nghếch mà kiên định với trái tim mình, vì muốn phơi bày bóng tối nên chấp nhận làm hết mọi cách, không tiếc lời mong cầu thế gian này hãy công bằng với anh ấy.

Cô từng nói với anh rất nhiều, rất nhiều lần rằng, cô không xứng được anh biết đến, cũng không xứng được anh dành tình cảm cho một chút nào. Thế mà cô lại chưa từng đắn đo nghĩ về câu hỏi, liệu Quý Minh Viễn anh có xứng đáng để cô liều mạng đến vậy không?

“Hứa Giai Ninh, trước nay anh đều không phải là anh tốt nhất, nhưng dù vậy, anh vẫn muốn yêu em mãi mãi.”

Nếu không có bắt đầu, liệu họ có được sống dưới ánh mặt trời, mọi đớn đau giằng xé này sẽ không vây lấy cuộc sống họ không buông như bao năm qua?

Nếu Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh chỉ là người dưng ngược lối trong dòng đời này, liệu họ có thể có được hạnh phúc viên mãn mà họ từng truy cầu?

Có hay không đều sẽ chứa đựng muôn vàn khả năng bên trong. Họ chỉ có thể tự bước đi trên con đường đã chọn, chẳng thể chần chừ hay nuối tiếc nữa. Vì giờ phút này đây, dẫu đã có nhau hay đã từng có nhau, đó cũng là sự an bài tự thuở ban sơ, cũng là sự cứu rỗi họ khỏi thân phận lữ hành cô độc.

“Nếu như chỉ có yêu thương mới là đường về của họ, vậy hãy để cô đến bên anh, ở lại trong vòng tay anh mãi mãi đi…”

Tình yêu mà Hứa Giai Ninh dành cho anh rất đơn thuần, rất cố chấp, tựa như chính con người của cô vậy. Một ánh nhìn, một cảm giác xôn xao chợt lướt qua khiến cô rung động rồi từ đó về sau, hướng về anh đã trở thành một bản năng. Tình yêu của Quý Minh Viễn lại thuần tuý và giản đơn hơn. Là sự cân nhắc và chọn lựa của một tâm hồn đẹp đẽ, một tâm hồn vẫn vẹn nguyên kiên định dẫu từng bị bóng tối mài mòn.

Nếu tình cảm này là bình minh giữa đêm đen bất tận, là dấu chấm hết cho hành trình dài trong quá khứ, là chốn về giữa bão táp mưa sa của cuộc đời…

… Vậy hãy để họ đến bên nhau, lấp đầy thế giới của nhau mãi mãi đi…

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Hoa Linh Linh.

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN