logo
REVIEW>> HÁI TRĂNG
hai-trang
Tìm truyện
Donate

HÁI TRĂNG

Tác giả:

Trúc Dĩ

Reviewer:

AI_Dưa

Designer:

AI_Tùng Lam

Độ dài: 94

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 2584

Trong cuộc thi nào đó, một cậu thiếu niên điển trai, dong dỏng cao, mặc đồng phục đội Unique màu đen, trên tay còn đeo một chiếc huy hiệu hình Mặt Trăng, khuôn mặt lạnh lùng, trầm tĩnh, ít nói ít cười, tập trung điều khiển máy bay không người lái.

Khi công bố đội chiến thắng, mấy người đồng đội bên cạnh nhảy dựng lên hoan hô. Sau đó, một người trong đó dùng sức ôm lấy cậu, cậu nhíu mày giãy giụa vài cái, cuối cùng không kìm được mà cười rộ lên.

Đó là Phó Thức Tắc, Thủ khoa Đại học khối Khoa học Tự nhiên khoá 8 của Thành phố Nam Vu.

Hình ảnh khinh cuồng, nhiệt huyết đó đã trở thành động lực, khát khao, thành một tồn tại đặc biệt trong lòng Vân Ly năm lớp Mười hồi ấy.

Khi ấy thành tích của cô ở mức trung bình, may mắn thi đậu trường cấp ba tốt nhất ở Tây Phục. Cô hướng nội, ít nói, chăm chỉ, cần cù nhưng năng lực có hạn, bị các bạn học trời sinh thông minh, ưu tú cùng lớp ép tới mức thở không nổi. Nhưng ai chẳng có khát vọng trong mình tồn tại tài năng thiên phú, trở thành một con người đặc biệt và phi thường. Nhân gian vẫn tồn tại Mặt Trăng, cớ gì cô lại cam nguyện chịu làm một kẻ tầm thường.

Nhưng biết bao nhiêu cố gắng của cô cũng không thể đổi được sự ghi nhận của ba mình. Ba cô luôn coi cô là một cô con gái không có năng lực lo cho bản thân, không có khả năng làm bất cứ điều gì. Dù cô biết ba yêu thương lo lắng cho mình, nhưng sự kiểm soát độc đoán đó luôn bủa vây lấy cô, không để cho cô được một ngày dễ chịu.

Cô muốn thoát ra, muốn chứng minh bản thân mình, muốn tạo dựng một khung trời riêng. Cô chọn một việc làm phản nghịch nhất trong cuộc đời, đó là đăng ký học cao học ở một thành phố phương Nam xa xôi. Trong vô thức, thành phố Nam Vu xuất hiện trong lòng cô vì có lẽ nơi ấy cất chứa Mặt Trăng mà cô luôn mong ngóng.

*

Khi một lần nữa nhìn thấy Mặt Trăng năm ấy, anh vẫn cao ráo, lạnh lùng, ít nói và trầm tĩnh như thế. Nét thiếu niên nhiệt huyết đã chẳng thấy đâu, chỉ còn lại sự thờ ơ, sa sút.

Sâu bên trong cái vẻ ngoài lạnh lùng khắc nghiệt đó là một trái tim ấm áp và cẩn thận. Những hành động quan tâm chăm sóc dù rất nhỏ và kín đáo của anh khiến Vân Ly không kiềm chế được mà sa vào lưới tình.

Con người sợ xã hội, luôn yếu đuối, thụ động như cô lại bắt đầu chủ động theo đuổi anh. Người ta nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng sa, nhưng sao đến khi cô theo đuổi anh thì lại cách xa như khoảng cách từ Trái Đất đến Mặt Trăng vậy.

Khi tình cảm nảy nở và lớn dần lên trong lòng cô, cô tiến về phía anh không chút e dè. Nhưng quá nhiều lời từ chối khiến cô chùn bước. Chính cô lặng lẽ bắt đầu cũng là người buộc bản thân mình phải từ bỏ tình cảm đó trong im lặng.

Cô không biết rằng, dù tình cảm của cô không nóng như lửa nhưng lại dịu dàng như dòng nước, gội rửa, xoa dịu và khiến trái tim anh mềm đi. Nhưng một người không có tương lai, không đáng được yêu thương như anh thì làm sao có thể đón nhận thứ tình cảm nồng nàn ấy.

Hai người ở bên nhau không chỉ có mỗi hạnh phúc mà còn ẩn chứa biết bao sóng ngầm. Khi cô nghĩ tình cảm của anh đối với cô không đủ lớn, cô luôn lo được lo mất cần anh phải chứng minh. Còn anh những tưởng cô yêu anh vì ánh hào quang ngày đó, nên với con người u ám, thất bại như lúc này của anh, thật sự anh không dám níu kéo khi cô buông lời chia tay.

Trong đêm tối tăm nơi bệnh viện ấy, con tim Vân Ly nát tan trong cảm xúc bàng hoàng, đau khổ, cô mong mỏi Phó Thức Tắc có thể bay đến bên cô như Doãn Vân Y. Cô không hề hay biết rằng khi cô đang mong anh từng giây từng phút, người đàn ông cô yêu ấy cũng vừa mới mất đi người thân yêu nhất, kiệt quệ và gục ngã, nằm trong phòng phẫu thuật.

Chia tay không phải bởi vì hết yêu, chỉ vì một người quá xúc động, quá mệt mỏi khi liên tục phải cắm đầu bước về phía trước, một người lại không dám níu kéo khi anh chẳng có gì trong tay. Cô xứng đáng có được một người hoàn mỹ hơn bản thân anh lúc này.

Hai năm xa nhau, Vân Ly học cách vật lộn với cuộc sống, cố gắng bươn chải, tự lập nơi đất khách quê người. Cô học cách giao tiếp với xã hội, học cách đối nhân xử thế, cũng đồng thời học cách quên đi một người.

Trong hai năm đó, Phó Thức Tắc quay lại trường, ép bản thân nở nụ cười, tìm lại ánh hào quang ngày đó.

Sau hai năm, tự lập, xã giao Vân Ly đều đã học được, Phó Thức Tắc cũng đã tìm lại được ánh hào quang. Nhưng Vân Ly vẫn không học được cách quên Phó Thức Tắc. Anh vẫn không thể nào nở nụ cười thật tâm khi không có cô bên cạnh.

Cô biết, chỉ cần gặp lại người đàn ông này, cô sẽ lại yêu anh.

Cô không thể tưởng tượng ra bất cứ mối quan hệ nào khác giữa hai người mà không phải là người yêu cả.

Phó Thức Tắc cũng thế.

Vân Ly dùng tình yêu của mình để tìm lại nụ cười chân thành cho Phó Thức Tắc, giải quyết khúc mắc trong lòng anh, để chàng thiếu niên trong sáng năm ấy vẫn tiếp tục vững tin vào bản thân mình. Để khi bên anh không còn người anh em tốt, không còn người bà hết mực yêu thương thì anh vẫn không cô đơn vì có cô ở đó.

Phó Thức Tắc dạy Vân Ly biết cách sống với người khác, cũng đồng thời để cô được sống đúng với bản thân mình. Vân Ly chỉ cần ở bên cạnh anh, những mối quan hệ của cô anh sẽ giúp cô gắn kết cho hoà hảo. Ba cô sẽ nhìn thấy được một Vân Ly không bị bắt nạt, một cô con gái đã tỏa sáng từ lúc nào không cần đến cái lồng bảo vệ của ông nữa, cô cũng không cần phải đau khổ vì chứng minh giá trị bản thân mình với bất kỳ ai.

*

Chín năm trước, em nhìn thấy anh, anh là Mặt Trăng của bao người, xa ngoài tầm với nhưng là tồn tại đặc biệt nhất trong lòng em.

Bảy năm trước, anh nhìn thấy em nhưng em không hề biết. Trên đường đua màu đỏ, một cô gái chăm chú điều khiển chú robot ngốc nghếch không từ bỏ cuốn hút tầm mắt anh.

Cũng cùng năm đó, cô gái nhỏ trông mong mấy tuần, đến xem anh thi đấu, anh lại nghĩ cô đến vì anh bạn thân của mình.

Hai năm trước, anh và em gặp nhau, bên nhau, đúng người, đúng thời điểm nhưng chưa biết cách yêu để rồi làm tổn thương nhau.

Bây giờ, anh đã gặp lại em, anh sẽ không để em rời khỏi anh thêm một lần nào nữa.

Lúc này, em đã hái được vầng trăng trên cao kia cho riêng mình rồi.

*

“Hái Trăng” là một câu chuyện nhẹ nhàng, đầy cảm xúc của Trúc Dĩ. Cũng như những bộ truyện khác đã từng làm mưa làm gió của tác giả, “Hái Trăng” có sự trưởng thành về mặt nhận thức và tình cảm của các nhân vật từ thời cấp ba, đại học cho đến sau này. Thông qua quá trình cọ xát, va vấp và trưởng thành, những vết thương sẽ được chữa lành cho liền sẹo bằng những tình cảm đáng trân quý.

Trong truyện Trúc Dĩ thường không có nhân vật phản diện, chỉ là cách những con người bình thường cùng nhau vượt qua những khó khăn, vướng mắc của bản thân để trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình. Giọng văn nhẹ nhàng, cốt truyện đơn giản nhưng kèm những tình cảm sâu lắng, là một tách trà nhiều dư vị cho một buổi chiều mát mẻ. Hi vọng mọi người thích bộ truyện này.

_____

*Trong bài viết có trích dẫn nhiều đoạn trong bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Bản edit của team Kẻ cướp mặt trăng (All In Letters), có điều chỉnh một vài chỗ cho phù hợp với bài review.

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN