logo
REVIEW>> HAI NGƯỜI BA BỮA
hai-nguoi-ba-bua
Tìm truyện
Donate

HAI NGƯỜI BA BỮA

Designer:

Độ dài: 32

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 468

Trong buổi chiều đượm nồng vị nắng, Thẩm Thu Bạch đã trèo lên bức tường thành ngói đỏ, nhón chân lên thật cao, thật cao, trong đầu lại thầm mong một ngày nào đó, cô sẽ chạm tới được chiếc máy bay đang bay trên bầu trời cao biếc xanh.

Nhưng cô của ngày ấy lại chưa từng biết, trong chiếc máy bay xa xôi trên bầu trời ấy, vẫn luôn có người hướng về phía cô…

Họ của ngày niên thiếu chẳng nhận ra, thích chỉ đơn giản là thích, nào đâu có lý do gì.

Năm 1983, cả thành phố Kinh nhuộm một màu tuyết trắng xoá. Trong con hẻm nhỏ dài ngoằng, cậu bé Tạ Hoè An vô tình ném một quả cầu tuyết vào cánh cửa ngay bên cạnh Thẩm Thu Bạch. Hôm ấy, họ chẳng nói với nhau câu nào, cô bé giấu khuôn mặt mình trong chiếc áo bông nhạt màu khẽ cười một cái, thế mà đó lại là lần đầu tiên anh biết thế nào là thẹn thùng.

Mỗi lúc nhớ lại chuyện cũ, Thẩm Thu Bạch lại cười không ngớt, nói Tạ Hoè An là đồ nhát cáy nên mới bỏ chạy vào lúc ấy. Còn anh chỉ có thể lẳng lặng đỏ lỗ tai ngượng ngùng không phản bác. Dẫu sao, anh bị nghĩ là nhát gan vẫn tốt hơn để cô biết sự thật…

Non nửa đời người sóng vai, để nói mọi chuyện bắt đầu tự lúc nào, có lẽ lần gặp gỡ vào mùa đông năm ấy chính là nét bút mở đầu cho từng hồi ký ức ngày sau.

Họ trở thành hàng xóm với nhau, khoảng cách giữa hai gia đình chỉ là một bức tường thấp thấp. Sẽ chẳng ngoa chút nào khi nói việc Tạ Hoè An thích làm nhất chính là đứng trong sân nhà mình, ném một món đồ nào đó qua sân nhà Thẩm Thu Bạch.

Thời ấy, ai cũng như ai, đều tất bật lo lắng cho từng bữa cơm ăn, từng chiếc áo mặc. Cha mẹ anh cũng chỉ là những người làm nông bình thường, chẳng khá giả hơn là mấy so với gia đình cô. Thế nhưng, khác là họ lại dốc lòng dành hết mọi điều tốt nhất cho anh, nuôi dưỡng anh chẳng khác chi một “cậu ấm nhỏ” của gia đình nhà hào phú. Mà cô bé hàng xóm Thẩm Thu Bạch lại “vinh dự” được “kế thừa” những “tinh hoa” mà Tạ Hoè An sẻ chia.

Một hộp quýt đóng hộp gửi về từ nước ngoài, mấy chiếc bánh quy giòn giòn ngọt ngọt, và cả những viên kẹo nho nhỏ gói kỹ càng trong giấy bạc,… tất cả đã viết nên hành trình dài trở thành bạn bè của họ. Cô chẳng thể chống cự lại sức hấp dẫn của những thức quà hiếm lạ ấy, nên cứ thế mà nhận lấy rồi bị anh thu phục lúc nào không hay.

Thời thanh xuân, họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, từ những chuyện vụn vặt cho đến những lần đối mặt với hiểm nguy, khi ngẫm lại chuyện xưa, dòng cảm xúc cứ như từng đợt sóng cuộn, mạnh mẽ trào dâng rồi tung toé vỡ oà.

Tuổi thơ, không chỉ gọi tên bằng những trò chơi dân dã, những lần đến trường cùng nhau. Mà còn là lần Thẩm Thu Bạch không chút do dự nhảy xuống nước cứu Tạ Hoè An; là lần anh nắm thật chặt tay cô chạy thoát khỏi sự t ruy s át của tên t ội p hạm cuồng loạn, một câu nói “Theo tôi” của anh làm xua tan suy nghĩ muốn bỏ cuộc trong cô; là lần anh gục đầu trên vai cô khóc không thành tiếng, một câu “Rồi sẽ ổn thôi” của cô lại trở thành niềm khích lệ lớn nhất trong cuộc đời anh…

Rất nhiều, rất nhiều lần mang tên “lần đầu tiên” họ từng cùng nhau đi qua.

Bức ảnh đầu tiên mà Tạ Hoè An và Thẩm Thu Bạch chụp cùng nhau chỉ là bức ảnh đơn điệu cắt ra từ trang báo, bao nhiêu năm qua đi, dù được lưu giữ cẩn thận trong cuốn album, bức ảnh ấy vẫn phải mang theo dấu vết tháng năm, ố vàng dần góc giấy mỏng.

Nhưng mà, đó lại là cả một thời thanh xuân của hai con người.

Là thanh xuân của cậu bé với đôi mắt sáng ngời, là thanh xuân của cô bé ngượng ngùng khẽ mỉm cười.

Đến một độ tuổi, khi mà con người ta bất giác rơi vào khe hở của thời gian, sẽ có rất nhiều những miền ký ức đã trở nên mơ hồ, xa vời vợi.

Tuy vậy, dù cho Thẩm Thu Bạch từng quên mất đi bản thân từng dũng cảm đến đâu, thì có lẽ, sẽ luôn có một Tạ Hoè An thuỷ chung trước sau như một ở cạnh bên cô, chậm rãi kể lại cho cô nghe chuyện cũ của bao nhiêu năm đã qua.

Kể rằng, dịp Đoan Ngọ năm nào, một quả táo chia đôi đã lấp đầy chiếc bụng rỗng của hai đứa trẻ, thanh sô-cô-la đen đầu tiên từng ăn trong đời lại mang hương vị ngọt ngào đến nao lòng.

Kể rằng, bốn chữ “có nạn cùng chịu” là bốn chữ đẹp đẽ vô cùng, và cả nụ cười khẽ của thiếu niên từng vờn quanh tâm trí cô mãi, cho đến rất nhiều năm sau cũng chưa từng nhạt phai…

Trên đời này chỉ có duy nhất một Thẩm Thu Bạch, cũng vậy, chỉ có một Tạ Hoè An trên đời mà thôi. Mà, chỉ có mỗi Tạ Hoè An mới có thể đợi được Thẩm Thu Bạch.

Thế nên, phải mắn đến nhường nào họ mới có thể gặp được nhau?

Còn nhớ vào một tối mùa hạ, họ cùng nhau nhìn lên vòm trời lấp lánh ánh sao, trước ngôi sao băng đang lướt ngang qua bầu trời đêm, họ chắp tay, nhắm mắt mà thầm nói lên nguyện vọng của mình.

Thẩm Thu Bạch muốn kiếm được thật nhiều tiền để có thể đối chiếc cặp rách rưới thành chiếc cặp xách xinh đẹp trong tủ kính. Còn Tạ Hoè An chỉ mong muốn mình mau mau cao lên để có thể bảo vệ cho Thẩm Thu Bạch.

Mà quả thật vậy, trên bước đường hướng về nơi ánh sáng vĩnh hằng, mỗi một nơi Thẩm Thu Bạch đi qua đều có bóng dáng của Tạ Hoè An, mỗi một lần tưởng như cô sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, anh sẽ luôn có mặt đúng lúc kéo cô ra khỏi nỗi bất an muôn trùng.

Như đại bàng dang cánh bảo hộ con thỏ của nó khỏi hết thảy mọi hiểm nguy.

Thì ra, cậu bé thấp hơn cô cả một cái đầu năm nào mà nay đã cao lớn đến thế, bóng lưng anh chẳng hay đã vững chãi đến vậy từ lúc nào…

Từng nghĩ mình to lớn chẳng chút sợ hãi thế gian này, từng có mong ước được chạm đến vì sao xa xôi nhất trong dải ngân hà.

Nhưng rồi, những đứa trẻ năm nào lại nhận ra, được sống trọn vẹn, sống hạnh phúc mỗi một phút giây trên đời mới là ước mơ lớn lao biết chừng nào.

“… Đời người như thường, hạ qua đông đến, một ngày, hai người, ba bữa.”

[Thẩm Thu Bạch hồi tưởng lại quá khứ, rốt cuộc chỉ nhớ được một chuyện:

Năm đó, cô đi thi trong Cung thiếu nhi thành phố, Tạ Hoè An trộm xe đạp của cha mình đạp 10km để đến xem.

Sau đó xe đạp bị trộm, hai người đội mưa phùn đi về, trên đường đi, Tạ Hoè An cởi đồ ra chạy đến trước mặt cô, hỏi cô anh có giống đại bàng hay không.

Cô trêu anh ấu trĩ, lại thuận miệng hỏi anh, ông là đại bàng thì tôi là gì?

Tạ Hoè An nói: “Bà là thỏ!”

Cuối cùng anh còn nói: “Mỗi con thỏ đều phải có một con đại bàng riêng để tuần tra bảo vệ bầu trời cho cô ấy, như thế sẽ không có hiểm nguy nào đến gần cô ấy được.”

Sau khi trở về, đại bàng bị cha mình đánh đến khóc la ầm ĩ, con thỏ nhà hàng xóm cũng bị phạt…

Chuyện kể hàng ngày, không phải mỹ thực đâu.

Đời người như thường, một ngày ba bữa.]

____

“ “: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Bé Đẹp - Những ngày xanh thân ái

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN