logo
REVIEW>> GIÓ NAM ÔM NẮNG NHẠT
gio-nam-om-nang-nhat
Tìm truyện
Donate

GIÓ NAM ÔM NẮNG NHẠT

Tác giả:

Tê Hà

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 49

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1767

Giới thiệu:

Năm ấy giữa đêm hè, tiếng ve kêu ẩn trên ngọn cây, hoàng hôn nhiễm hồng nửa bầu trời, Ninh Thiển gặp thiếu niên kia giữa trời tháng tám khô nóng khó chịu.

Gió khẽ hất tà áo của thiếu niên, đồng phục quy củ bị anh mặc thành lôi thôi lếch thếch. Anh biếng nhác khoác vai bạn, đùa giỡn nói cười đi lướt qua cô, dáng vẻ hư hỏng buông thả.

Đó là lần đầu tiên Ninh Thiển nhìn thấy Trần Tri Nam. Khi thiếu niên lười biếng liếc sang, nốt ruồi son ở chỗ mắt kia vô cùng quyến rũ xinh đẹp, tim Ninh Thiển chợt dừng lại nửa nhịp.

Tiếng chuông xe đạp trong trẻo phá vỡ thanh xuân yên tĩnh của cô gái ngoan ngoãn, từ đây Ninh Thiển bắt đầu nhốn nháo hoảng loạn vì một người.

Cô từng chính mắt thấy anh mập mờ không rõ với cô gái khác, cũng từng chứng kiến anh dịu dàng cưng chiều đong đầy trong mắt với một người.

Bữa tiệc tối Nguyên Đán, Tạ Oanh mặc một chiếc váy dài màu xanh lơ nhẹ nhàng khiêu vũ.

Người luôn luôn không quy củ yên lặng ngồi ở dưới sâu khấu, trong mắt trong tim đều là chim oanh tỏa sáng trên sân khấu.

Ninh Thiển nhìn chăm chú vào bóng dáng anh, trong mắt cô chỉ chứa được một mình anh mà ánh mắt anh cũng chỉ dừng lại vì một mình Tạ Oanh.

Tiệc tối tốt nghiệp.

Ninh Thiển dùng tất cả dũng khí của đời này, không chờ câu tỏ tình ngượng ngùng của thiếu nữ được nói ra ngoài miệng thì cô đã nhìn thấy anh ôm bạn gái cười đến vô cùng quyến rũ. Khi đi lướt qua cô, giọng anh hờ hững lạnh băng.

“Cô, chặn đường rồi.”

Ngày hôm đó, cô bỏ cuộc không thích Trần Tri Nam nữa, ánh hoàng hôn, mưa phùn liên miên, cũng như ngày bọn họ mới gặp.

Chàng trai mà Ninh Thiển dùng toàn bộ thanh xuân thoả đáng đặt ở trong lòng đã trở thành anh hùng cái thế của người khác.

*

Năm thứ tư đại học đi thực tập, hai người ngoài ý muốn gặp lại.

Anh vẫn là con trai của trời như mặt trăng được các vì sao vây quanh, cô lại chẳng còn dũng khí theo đuổi mặt trăng nữa.

Đối mặt với nhiều lần cố ý vô tình gặp gỡ, Ninh Thiển giấu suy nghĩ không nên có trong quá khứ thật sâu ở đáy lòng.

Nhìn Trần Tri Nam từng bước ép sát, mập mờ không rõ với mình, trong lòng Ninh Thiển tỉnh táo, luôn luôn giữ khoảng cách với anh.

Dưới mái hiên tối tăm, cô bị người đàn ông mùi rượu đầy người ép vào trong góc, lui đến không thể lui được nữa.

Bàn tay nóng bỏng ôm lấy eo cô, Trần Tri Nam cúi người, gần như nghiến răng nghiến lợi cọ xát bên tai cô: “Mỗi ngày ông đây rảnh rỗi phát điên, nhất định phải đi tìm em à? Mẹ kiếp, em không có đầu óc rồi đến cả trái tim cũng không có luôn à?”

Sắc mặt Ninh Thiển hơi lạnh, đơ mặt mà nói cho anh: “Tôi thích người đàn ông sạch sẽ. Mà anh, quá bẩn!”

Sau đó mỗi người đều biết.

Tổng giám đốc Trần vốn có tính tình bạc bẽo phải lòng một bé nhân viên mới, cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần với cô.

Ninh Thiển cho rằng ở trong mắt Trần Tri Nam, cô là khoảng tối ảm đạm.

Không ngờ…

Trong năm tháng thoi đưa sau khi hai người tách ra, cô cũng là ngàn tia sáng trong tim anh, vầng trăng sáng gọi tên vạn lần khó quên kia.

Đoạn thanh xuân không người biết kia, giữa bọn họ, trước nay đều là nắng nhẹ ôm lấy gió nam, mà không phải chim oanh bay qua núi Nam (*)…

(*) Ở đây ẩn dụ tên nam nữ chính là Ninh Thiển(Nắng ấm) ôm nam là chữ Nam trong tên nam chính (Trần Tri Nam) chữ Oanh chỉ Tạ Oanh.

***

Những ngày đầu đi học ở trường mới, ánh mắt thiếu nữ Ninh Thiển vô tình nhìn trúng cậu thiếu niên đẹp trai dáng vẻ ngạo nghễ Trần Tri Nam. Cô bé ngây ngô tìm hiểu về cậu chàng ấy, à thì ra Trần Tri Nam là hotboy số một của trường, không cần kể đến vẻ đẹp trai hại người, chỉ bằng đôi mắt hoa đào lạnh lùng nhưng đầy thu hút kia cũng có thể thu về hàng tá người hâm mộ.

Bạn cùng bạn căn dặn Ninh Thiển, thích ai cũng đừng thích Trần Tri Nam, Ninh Thiển nghe đó, nhưng còn làm theo hay không lại là một chuyện khác.

Trái tim thiếu nữ vốn khó điều khiển như thời tiết ngày hè, sáng mưa tối tạnh, một ánh mắt một nụ cười xán lạn của cậu thiếu niên tưởng chừng như vô thưởng vô phạt, vậy mà lại lặng lẽ in hằn trong giấc mơ tuổi trẻ của Ninh Thiển, khiến cô bé hiền lành ngoan ngoãn từ từ biết, thì ra nhìn lén người khác thì sẽ hồi hộp như thế này…

Những ngày tháng dõi theo bóng dáng của Trần Tri Nam trong đơn độc, không khiến cô tủi thân bằng lúc nghe tin anh có người trong lòng.

Bàng hoàng, thảng thốt, Ninh Thiển nén nước mắt mà tò mò, là cô gái như nào thì sẽ chiếm giữ được trái tim Trần Tri Nam?

Ninh Thiển bé bỏng lại lần nữa tự thân vận động, lần từng bước đi nghe ngóng về cô gái ấy, thầm mến một người đã là một thứ cảm giác khó bề diễn tả, lại còn phân chia tâm trí để tâm tới “ánh trăng sáng” của người ta. Lần đầu trong những năm thanh xuân mơ mộng, Ninh Thiển nếm trải được thứ cảm giác tim gan quặn thắt, ánh mắt lệ nhòa…

Ai trao đi tình cảm trước, thì mặc định là kẻ thua cuộc, dù tận mắt chứng kiến ánh mắt trìu mến mà Trần Tri Nam dành cho cô gái kia, lòng Ninh Thiển vẫn chưa c hết, miệng cô lẩm bẩm rằng đây sẽ là lần cuối, rằng rồi cô sẽ từ bỏ thứ tình cảm ngốc nghếch này. Nhưng ngốc vẫn hoàn ngốc.

Vì Trần Tri Nam, Ninh Thiển làm ra biết bao nhiêu hành động, nhủ thầm, dù chỉ một lần, ước gì cậu ấy chú ý tới, nhủ thầm vẫn chỉ là nhủ thầm, và Trần Tri Nam vẫn chỉ là Trần Tri Nam lơ đễnh với người ngoài nhưng dịu dàng với duy nhất một người.

“Yêu thầm mãi mãi là chuyện khuất ánh sáng.

Tôi từng sai lầm khi bước vào thế giới của anh ấy, không thể mang theo mặt trời và cũng chẳng thể có được anh…

Thả bay đèn Khổng Minh, gương mặt thiếu nữ đầy nước mắt, trên tấm giấy mỏng màu trắng kia là ước nguyện cô dành cho anh.

Mong anh được như ý nguyện, mong người anh yêu thương sẽ đón nhận tình cảm của anh, mong anh có được cả hoa hồng và thiếu nữ."

Giống như cô gái trong câu chuyện: Nhà sư, cô gái và cốc trà nóng, năm mười bảy tuổi, Ninh Thiển tự động “thấy đau tự giác buông”, cô chịu quá đủ nỗi sầu khổ vì mối tình đơn phương với Trần Tri Nam, Ninh Thiển quyết chí chia tay đoạn lịch sử thời niên thiếu, cách xa Trần Tri Nam, cô đi về hướng ngược lại với anh.

Duyên phận là một điều khó lý giải, vậy nên, dẫu có xa cách ba năm và thật lòng thật dạ tránh né, thì như một điều hiển nhiên phải xảy ra, Ninh Thiển chạm mặt Trần Tri Nam một lần nữa.

Suốt quãng thời gian Ninh Thiển tự học cách trưởng thành, tự học cách vượt qua nỗi buồn của con tim, cô không phải học hành vô ích, bởi cô đã biết cách lảng tránh ánh mắt của một người đàn ông là như thế nào, dù còn chưa trôi chảy nhưng Ninh Thiển biết cách phải đối đáp và ứng xử với Trần Tri Nam ra sao.

Ba năm trước là Ninh Thiển quen thuộc nhìn bóng lưng Trần Tri Nam, ba năm sau, liệu Trần Tri Nam đã nhận ra bài học gì cho bản thân, hình ảnh bị cho thân mật trước kia là sự thật, hay sau đó còn có những gì khó nói và cần lắm điều giải thích? Quan trọng hơn cả, ở ngưỡng tuổi hai mươi, liệu rằng Ninh Thiển có còn cho Trần Tri Nam cơ hội mới để bước vào trái tim mình?

*

“Gió nam ôm nắng nhạt” là cái tên thuần Việt chưa thật sự bộc lộ hoàn toàn ý nghĩa mà tác giả muốn gửi gắm, cách diễn giải các bạn có thể đọc ở phần giới thiệu, bản thân mình rất thích cách lồng ghép tên nhân vật cùng ý nghĩa của nội dung chuyện.

Thoạt nhìn, đây đơn thuần là câu chuyện kể về đoạn tình cảm của cô gái tên Ninh Thiển, từ cô bé yêu thầm cậu bạn cùng lớp, trải qua sóng gió thăng trầm, tiếp xúc với rất nhiều người, Ninh Thiển dần dần không còn là cô bé yếu đuối ưa khóc của lứa tuổi mười sáu, mười bảy. Thời gian dạy cho Ninh Thiển hiểu, trừ tình cảm nam nữ, thứ an ủi một người còn có tình thân gia đình và bè bạn.

Ninh Thiển sinh trưởng trong gia đình không quá hoàn mỹ, ở tầm tuổi nhạy cảm, cô phải thay đổi nơi sinh chốn ở, sống cùng bố, cô thiếu người để mình tâm sự giải tỏa cảm xúc.

Bố Ninh tuy không ở bên cô như một người mẹ nhưng ông luôn là người bố tràn đầy tình thương dành cho Ninh Thiển, biết mình khiếm khuyết phần tình thương của người mẹ, ông luôn cố gắng trao cho Ninh Thiển thứ tốt nhất và đầy đủ nhất. Tận đến lúc ông quyết định đi thêm bước nữa, người ông quan tâm tới cảm xúc nhất vẫn là Ninh Thiển, ông mang tới cho cô một người mẹ kế đủ dịu hiền và một người anh trai vô cùng ấm áp.

Người đàn ông thứ hai quan trọng trong cuộc đời của Ninh Thiển chính là người anh trai ngang hông -  Tần Sâm. Anh quan tâm tới cô em gái của bố dượng còn sâu sắc hơn cả một người anh ruột. Anh trai nhớ đến ngày sinh nhật đặc biệt của cô, luôn tặng cho cô những món quà ý nghĩa giàu cảm xúc, luôn chú ý tới suy nghĩ của cô trước nhất, xem hạnh phúc của em gái là hàng đầu. Hạnh phúc trong cuộc đời chính là có một anh trai như Tần Sâm.

Nếu Trần Tri Nam là người đàn ông đầu tiên có được tình cảm của Ninh Thiển, thì Tịch Sầm lại là vết chu sa khó phai mờ trong cuộc đời của cô. Mối quan hệ giữa ba người Trần Tri Nam - Ninh Thiển - Tịch Sầm hệt như một vòng tròn, kẻ đuổi người bắt, kẻ đứng chờ người trốn tránh, cái mình thích ở Ninh Thiển đó là dù biết rõ Tịch Sầm thích mình, dẫu cho nhiều lúc Ninh Thiển buồn vì Trần Tri Nam, cô lại chưa bao giờ lợi dụng tình cảm của Tịch Sầm.

Một câu chuyện không khác gì quyển nhật ký, kể về hành trình trưởng thành của cô thiếu nữ Ninh Thiển, ở đây thỉnh thoảng bạn sẽ bắt gặp lại đâu đó bóng dáng của mình thuở học trò, dù có ngốc nghếch đáng xấu hổ thì mãi là kỷ niệm đáng yêu ghi mãi dấu ấn trong cuộc đời.

Lời văn không khó hiểu, tình tiết không khó đoán, chỉ cần bạn có một trái tim đủ “cứng” để trải nghiệm chuyện tình đơn phương, thì xin mời bạn thưởng thức câu chuyện này, mình đảm bảo, bắt đầu chuyện hơi đắng nhưng kết truyện lại cực ngọt đó ạ.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quả Trúc

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN