logo
REVIEW>> GIÓ LỚN CÓ CHỐN VỀ
gio-lon-co-chon-ve
Tìm truyện
Donate

GIÓ LỚN CÓ CHỐN VỀ

Designer:

AI_Anh Thảo

Độ dài: 127

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1553

Giới thiệu:

Lương Thú phái thân tín đến Bạch Hạc sơn trang muốn thăm dò cho rõ ràng, thứ Liễu Huyền An ghét nhất là gì.

Mấy ngày sau, thân tín gửi tin về bẩm, Liễu nhị công tử ghét nhất là chép sách, ghét nhì là Vương gia ngài.

Tóm tắt trong một câu: Mau đứng dậy vận động đi.

*

Cả thành Bạch Hạc kháo nhau rằng nhị công tử Liễu Huyền An của Bạch Hạc sơn trang lười chảy cả thây, vừa thất học lại vừa thất nghiệp.

Danh tiếng vua lười của y vang danh khắp nơi, lười chép sách, lười cưới công chúa, lười nói chuyện, lười đi đường, thậm chí đến cơm cũng lười ăn, cả ngày nằm dài trên giường uống gió ăn sương.

Ấy thế mà có ai biết được Liễu Huyền An là thiên tài, hồi bé y đã đọc hết một vạn ba ngàn chín trăm tám mươi hai quyển sách ở tàng thư các trong sơn trang, đọc một lần là nhớ khiến hàng nghìn thế giới tri thức bay tán loạn trong đầu. Khi ấy cũng làm Liễu Huyền An thấy những gì thầy dạy đều đơn giản và cũ rích, thành ra y chẳng thèm đến học đường, từ đó c hết danh sâu gạo thất học.

Sống có gì vui, c hết có gì khổ, sao phải phí sức, phương châm sống của Liễu Huyền An là không cần làm thì không làm, sao cũng được.

“So với tư tưởng vĩnh hằng, thể xác nhỏ bé này quá tầm thường không đáng nhắc đến.”

Nếu truyện này có thêm thể loại tu tiên thì mình nghĩ Liễu Huyền An đắc đạo phi thăng luôn rồi, tư tưởng đi mây về gió khó mà tả nổi.

Người không biết thì nghĩ y suốt ngày hết ngủ thì lại nói khùng nói điên, chỉ có Kiêu Vương Lương Thú mới hiểu được trong thế giới nội tâm của Liễu Huyền An có gì. Có ba ngàn đại đạo, có hàng ngàn lão già râu bạc hiền giả, cả thế giới bao la. Có cả tiên ngủ Liễu Huyền An bốn vạn tám ngàn tuổi nữa.

“Lương Thú phát hiện đôi khi người có đầu óc quá thông minh không hẳn là chuyện tốt, bởi vì bọn họ sẽ luôn tra tấn chính mình. Rất nhiều kẻ phàm tục chỉ sống trong một thế giới thôi cũng chưa sống được ra hồn, vì những chuyện nhỏ nhặt trước mắt như cơm ngày ba bữa hay tụ tán ly hợp mà sứt đầu mẻ trán, đương nhiên không có hơi sức đâu quan tâm đến thứ gọi là “ba ngàn đại đạo”. Bọn họ nhìn hoa chỉ là hoa, cùng lắm thêm một câu cảm thán hoa đẹp, tuyệt đối sẽ không suy nghĩ vì sao đóa hoa này nở, rồi vì sao nó lại tàn.”

Nhưng ai chê Liễu Huyền An lười nhác thất học bất tài chứ trong mắt Lương Thú, Liễu Huyền An là “Tiên ngủ nhà mình”, bắt đầu từ sở thích quái ác trêu chọc người ta, sau đó tự trúng tiếng sét ái tình giật đùng đùng.

Lương Thú là tướng quân trấn thủ biên ải Tây Bắc, là đệ đệ được hoàng đế rất yêu thương, nhưng rất là ‘báo’ hoàng huynh mình. Thế nên hoàng đế dùng hết lòng hết sức tìm cho đệ đệ một mối hôn sự là tam tiểu thư của Bạch Hạc sơn trang tức muội muội của Liễu Huyền An.

Ngặt nỗi nàng ấy không muốn gả cho tướng quân nên năn nỉ ăn vạ nhị ca giúp mình từ hôn, Liễu Huyền An rất thành thật bày kế cho muội muội hãy nhảy hồ đi - như y từng nhảy hồ để khỏi phải chép sách ấy. Xui rủi sao kế hèn ấy bị Lương Thú ngồi gần đấy nghe được, hắn nổi lên tâm tư trêu chọc Liễu Huyền An.

Từ đó bắt đầu chuỗi ngày bôn ba khắp đại giang nam bắc của Lương Thú và Liễu Huyền An, ban đầu Lương Thú dùng cường quyền ép Liễu Huyền An đi cùng, sau đó là Liễu Huyền An muốn đi cùng, Lương Thú có cản cũng không cản được. Tình cảm của hai người cũng từ từ được ươm mầm nhưng mà cả hai đều là tay mơ cho nên diễn biến cũng khá chậm rãi. Lương Thú là người nhận ra tình cảm của mình trước, chẳng biết từ lúc nào hắn đã trở thành người thấy sắc là nổi lòng tham, chiều chuộng Liễu Huyền An như bảo bối.

Còn tình cảm của Liễu Huyền An dành cho Lương Thú thì đặc biệt khỏi phải bàn, chỉ có Lương Thú mới có thể xông vào tiên cảnh của Liễu Huyền An, kéo người về lại chốn trần gian.

Quá trình nhận ra tình cảm thì chậm nhưng đến khi nhận ra rồi chỉ hận không thể dắt về cưới ngay và luôn.

Truyện có yếu tố giang hồ xen lẫn trinh thám, cốt truyện hấp dẫn và hơn hết là truyện của Ngữ Tiếu Lan San thì chúa hề thôi rồi luôn. Điều mình thích nhất ở truyện là sự yêu thương vô bờ bến của mọi người dành cho Liễu Huyền An, cả Bạch Hạc sơn trang biết Liễu Huyền An lười nhưng do họ chiều chuộng Liễu Huyền An như chiều vong nên em bé mới lười được đến nỗi ấy đấy.

___

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: lachoaluuthuy

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN