Tác giả:
Nhất Chỉ Tây Phi Nhạn
Reviewer:
AI_Diệp Trà
Designer:
AI_Lâm
Độ dài: 45
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 1009
Lần đầu tiên Phùng Sướng gặp Giang Nguyên, cô đang thay bạn thân Kim Lăng dạy dỗ hoa sen trắng, dáng vẻ hung hăng, nhìn là biết kiểu người không dễ nói chuyện. Giang Nguyên ra tay giúp đỡ kẻ yếu, không cẩn thận rước thêm được một đóa hoa đào.
Lần thứ hai gặp mặt, đúng lúc Phùng Sướng cố tình bảo lái xe tăng tốc sau cơn mưa, làm bắn nước bùn lên người hoa sen trắng hôm trước.
Vì hai lần gặp mặt này nên ấn tượng của Giang Nguyên với Phùng Sướng rất tệ. Anh cảm thấy kiểu người hung hăng, càn quấy như Phùng Sướng với mình không chung đường.
Thế nhưng có vẻ Phùng Sướng không nghĩ vậy.
Sau lần gặp mặt trước cô luôn tìm cách xuất hiện xung quanh anh, có khi chỉ hỏi han vài câu, có khi lại sến sẩm bày tỏ.
“Giang Nguyên, em thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh không nhận ra hay sao?
Giang Nguyên thật sự không nhận ra. Kinh nghiệm anh bị tỏ tình không tính là ít, nữ sinh e lệ thẹn thùng quanh co lòng vòng anh gặp rất nhiều rồi, nữ sinh lớn mật hoạt bát lanh lợi sinh động anh cũng từng ứng phó rồi.
Nhưng mà giống như Phùng Sướng, đánh nhau một trận, không gặp mấy lần, lần nào cũng giương cung bạt kiếm, tỏ tình không hề thông báo trước, anh đích thực là chưa từng gặp bao giờ.”
Phong cách theo đuổi người khác của Phùng Sướng cũng đặc biệt khác lạ. Khi thì xuất hiện dồn dập, lòe loẹt, khi lại biệt tăm biệt tích cả tháng trời.
Nhờ có Phùng Sướng, Giang Nguyên đã trải qua rất nhiều trải nghiệm đầu tiên trong đời.
Lần đầu tiên anh biết thì ra cảm xúc xa lạ nào đó sẽ khiến cho người ta giày vò như thế, sẽ đẩy con người ta làm ra một vài hành động kích động mà sau khi bình tĩnh lại hoàn toàn không thể lý giải nổi.
Giang Nguyên không thể không thừa nhận, Phùng Sướng đã có một sự ảnh hưởng nhất định đến anh.
Nhưng anh vẫn cho rằng, Phùng Sướng chỉ là vị khách không mời mà tới trong cuộc đời mình. Nếu một mối quan hệ yêu đương có thể làm cho anh hiểu rõ, vì sao lại dễ dàng bị Phùng Sướng ảnh hưởng, và cô có thể ảnh hưởng đến anh ở mức độ nào, vậy thì cứ yêu đi thôi.
Một đoạn tình yêu ngắn ngủi vừa có thể giải quyết hoàn toàn vị khách phiền phức Phùng Sướng này, vừa có thể bình ổn nỗi lòng bị nhiễu loạn trong khoảng thời gian này của bản thân, cũng chưa chắc là điều không thể.
Giang Nguyên không cảm thấy mình là sẽ kiểu người đàn ông ngốc nghếch khi sa vào tình yêu, anh cũng không tin mình thật sự rất thích Phùng Sướng.
Tiếng gió sẽ ngừng, tình yêu cuồng nhiệt sẽ dịu đi, và mặt nước sẽ bình lặng lại.
Chỉ là yêu cầu thời gian mà thôi.
Giang Nguyên đã nghĩ vậy.
Thế nhưng tình cảm là thứ không thể nói trước được.
Hai năm ở bên Phùng Sướng là quãng thời gian vui vẻ nhất của Giang Nguyên.
Yêu hết mình và tình yêu ấy được đền đáp xứng đáng thì hỏi còn gì bằng chứ?
Chỉ là Phùng Sướng đột nhiên rời đi, sau đó một cuộc điện thoại chia tay đã đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm này.
* * *
Trước khi gặp được Giang Nguyên, Phùng Sướng giống như ngọn nến trong đêm đông, lạnh lùng mà cô độc.
Sau khi gặp Giang Nguyên, Phùng Sướng giống như ngọn đuốc đang rực cháy, bừng bừng sức sống.
Lần đầu tiên động lòng, nhưng sự cố chấp của Phùng Sướng với Giang Nguyên khiến cho Phùng Nhất Đường cũng phải bận tâm. Hai người ở bên nhau rất lâu, lâu hơn nhiều so với tưởng tượng của ông.
Sở dĩ Phùng Nhất Đường đặt cho con gái một chữ Sướng, chính là hy vọng cả đời cô được tự do và hạnh phúc. Thế nhưng Giang Nguyên không phải là người con rể lý tưởng trong lòng ông, anh không phù hợp với Phùng Sướng.
Một nửa kia của Phùng Sướng trong suy nghĩ của Phùng Nhất Đường phải là người đi cùng một con đường với cô, có thể chia sẻ mọi thứ với cô, trở thành chỗ dựa vững chãi khi cô bị thương tổn.
Còn Giang Nguyên, anh là một chàng trai tài giỏi, cực kỳ ưu tú hiếm có. Nhưng mà trong lòng anh có tham vọng, có định hướng rõ ràng và anh cũng sẵn sàng làm việc chăm chỉ, kiên trì nỗ lực vì nó.
Hai người đang hướng tới những đích đến khác nhau, một ngày nào đó họ nhất định sẽ chia tay nhau. Phùng Nhất Đường đã nghĩ như vậy, vì thế nhân lúc còn sớm ông muốn chia tách cả hai.
Phùng Sướng biết mục đích của bố, nhưng cô không hề tranh đấu gì mà thuận theo ý tứ của ông, đồng ý chia tay Giang Nguyên một cách dứt khoát không lưu luyến.
Phùng Nhất Đường chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã sai, tận đến nhiều năm sau, khi Phùng Sướng nói muốn về Nhạn Thành tiếp nhận công ty, trong lòng ông mới như ý thức được gì đó.
Ông mang theo sự hoang mang và vài phần khó xử hỏi thẳng con gái yêu:
“– Sướng Bảo, có phải con lại muốn đi tìm Giang Nguyên không?
– Đúng ạ.
– Vì sao con cứ phải là cậu ta mới được? Trên đời này đàn ông có hàng ngàn hàng vạn, bao gồm cả kiểu người con thích, bố cũng có thể tìm được cho con.
– Bố, Giang Nguyên chính là Giang Nguyên.
– Nó thì có gì tốt? Nó có việc mình làm, sẽ không bao giờ coi con là trên hết.
– Bố, con biết bố đang suy nghĩ gì. Con không cần. Hơn nữa, bố ạ, bố mới là cây cột trụ vững chãi nhất của con, đừng nghĩ bỏ gánh sớm như thế, bố phải sống thật lâu với con.
– Bố là bố. Sướng Bảo, con…
– Nhưng mà con từng thử rồi. – Phùng Sướng dựa vào Phùng Nhất Đường, – Bố ơi, con từng thử không cần anh ấy rồi. Con tưởng rằng con sẽ làm được. Nhưng thì ra con không làm được.
Phùng Nhất Đường lập tức mềm lòng.”
Tình yêu chính là như vậy đấy, không thể định hình cũng không thể kiểm soát.
Sau cùng, những người yêu nhau rồi cũng sẽ quay trở về bên nhau.
* * *
Dưới góc nhìn của mình “Giang Nguyên” không phải là câu chuyện có màu sắc mới lạ tuy nhiên truyện vẫn tạo được điểm nhấn riêng bởi văn phong cũng như cách xây dựng tâm lí nhân vật của tác giả. Mạch truyện khá bằng phẳng. Mình cảm thấy đoạn kết hơi vội, một số tình tiết hơi thiếu logic. Nhưng nói chung về tổng thể thì đây vẫn là một câu chuyện khá hay và đáng đọc.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Duongnga199615
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved