logo
REVIEW>> GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG
giang-ho-da-vu-thap-nien-dang
Tìm truyện
Donate

GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

Reviewer:

AI_Lưu Ly

Độ dài: 144

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 540

“Đào lý xuân phong nhất bôi tửu,

Giang hồ dạ vũ thập niên đăng.”

[Từ bài Ký Hoàng Cơ Phục _ Hoàng Đình Kiên]

Khác với hai tác phẩm đã quá nổi tiếng trước đó là “Tinh hà xán lạn, may mắn quá thay” và “Thật ư? Thật ư? Phải là Hồng phai xanh thắm”, tên tác phẩm lần này của tác giả Quan Tâm Tắc Loạn lại lấy nguyên văn một câu thơ của Hoàng Đình Kiên.

Câu thơ đã giúp ta biết rằng câu chuyện này lấy bối cảnh hoàn toàn về giới giang hồ gió tanh mưa m áu, về những âm mưu thâm độc không kém cạnh bất kì hoàng cung hay danh gia vọng tộc nào. Nhưng như ánh đèn le lói đêm mưa cô tịch, sau những đấu tranh toan tính đó, ta còn lại gì, thấy được gì ở hai chữ “lòng người”?

Câu chuyện được bắt đầu dưới góc nhìn của một cô bé mười lăm tuổi vừa bước chân trên con đường hành tẩu giang hồ của mình, Thái Chiêu của Lạc Anh Cốc.

Thái Chiêu yêu vô cùng nơi nàng sinh ra và lớn lên, Lạc Anh Cốc và trấn Lạc Anh. Nơi ấy có hàng quán quen thuộc nàng hay lui tới, những món ăn nàng ưa thích, những ông chủ bà chủ nàng hay trả giá hay trò chuyện. Nơi ấy có cha mẹ và em trai, còn có một người cô cô ở bên nuôi nấng và dạy dỗ nàng từ nhỏ.

Mọi người đều nói Thái Chiêu có đôi mắt giống cô cô nàng như đúc, trong sáng và sinh động, chính trực và thẳng thắn. Tính cách cô cô nàng, nữ hiệp Thái Bình Thù cũng là như vậy.

Cô cô vẫn hay kể cho Thái Chiêu nghe về những câu chuyện trên giang hồ thời nàng ấy còn tung hoành ngang dọc.

Qua lời kể của cô cô, khoảng thời gian sáu phái Bắc Thần giao tranh với Ma giáo mãnh liệt cũng là lúc lớp lớp anh hùng hào kiệt hội tụ, lấy trừ gian diệt ác làm mục tiêu mà phấn đấu, lấy nhiệt huyết sôi trào mà rèn luyện võ nghệ. Thái Bình Thù tuổi nhỏ đã kinh tài tuyệt diễm, danh chấn thiên hạ, trên con đường chính mình đi cũng tự kết giao nhiều bậc anh hùng.

Đến cuối cùng nàng ấy dùng tất cả sức lực một mình quyết đấu với giáo chủ Ma giáo Nhiếp Hằng Thành, tạo nên trận đại chiến trên đỉnh Đồ Sơn kinh thiên động địa. Sau trận chiến ấy Nhiếp Hằng Thành bỏ mạng, Ma giáo như rắn mất đầu, nhưng Thái Bình Thù cũng bị thương nặng lui về ở ẩn dưỡng bệnh trong Lạc Anh Cốc.

Thái Chiêu là được người nghĩa hiệp nhất, chính trực nhất, lỗi lạc nhất như thế nuôi nấng và dạy dỗ từ võ nghệ đến đạo lý làm người. Nhưng Thái Chiêu cũng tận mắt chứng kiến cô cô triền miên mười mấy năm trên giường bệnh, phải dùng thuốc mà chậm rãi duy trì mạng sống.

Cô cô Thái Bình Thù là người mà Thái Chiêu kính yêu nhất trên đời, cô bé không cho phép ai xúc phạm cô cô nàng. Nhưng tính cách Thái Chiêu từ nhỏ đã không quá chí khí như cô cô, nàng chỉ cầu ăn ngon uống sướng, nếu có thể thì trở thành tổng giám quản lý bảy mươi hai cửa hàng ở trấn Lạc Anh, cứ thế sống qua ngày, không mong cầu gì hơn.

Tâm Thái Chiêu không đặt ở thiên hạ, hành tẩu giang hồ, núi cao sông dài gì đó, thực sự không có trong chí hướng của Thái Chiêu.

Năm mười lăm tuổi, sau khi Thái Bình Thù qua đời, Thái Chiêu bị cha mẹ gần như áp giải đưa ra khỏi cốc, đến Thanh Khuyết Tông bái sư học đạo. Từ đây dù muốn hay không muốn, ân oán giang hồ cứ thế như sóng vỗ từng lớp từng lớp cuốn cô nương Thái Chiêu hồn nhiên đi.

***

Nếu như ở các tác phẩm trước, nữ chính của tác giả Quan Tâm Tắc Loạn thường là xuyên không đến, dùng sự thông minh và mạnh mẽ từ từ thích nghi với hoàn cảnh mới thì Thái Chiêu là một ngoại lệ. Nàng sinh ra và lớn lên bình yên trong Lạc Anh Cốc, khi trận đại chiến đã qua, hòa bình hãy còn duy trì. Cha mẹ yêu thương, cô cô quan tâm chăm sóc tạo nên một Thái Chiêu rất khác biệt.

Không bướng bỉnh như Trình Thiếu Thương “Tinh hà xán lạn, may mắn quá thay”, không lạnh nhạt như Thịnh Minh Lan “Thật ư? Thật ư? Phải là Hồng phai xanh thắm”, ở Thái Chiêu là sự thông minh tinh nghịch đúng với lứa tuổi của mình.

“Hòa khí sinh tài” là câu nói cửa miệng của Thái Chiêu. Đối với nàng nếu không liên quan đến an nguy của gia đình hay môn phái của mình thì việc lớn có thể nói cho thành nhỏ, việc nhỏ có thể tươi cười cho qua. Người người đều có thể là khách quý, nhà nhà đều có thể thành bạn hàng.

Nhưng điều đó không có nghĩa nàng cũng nhắm mắt làm ngơ khi thấy việc bất bình. Bản thân Thái Chiêu là một người hiệp nghĩa, còn được nuôi dạy bởi một người cực kì hiệp nghĩa là Thái Bình Thù, nên bảo vệ, bênh vực kẻ yếu hay giữa đường thấy người gặp nạn ra tay tương trợ là điều Thái Chiêu không bao giờ tránh né. Cũng vì vậy mà rắc rối tự tìm đến với nàng.

“Rắc rối” to lớn nhất là người bạn đầu tiên cũng là oan gia của Thái Chiêu trên đỉnh Vạn Thủy Thiên Sơn – Thanh Khuyết Tông, Thường Ninh.

Thường Ninh khi mới quen biết Thái Chiêu còn lấy làm lạ vì sao Thái Bình Thù biết rõ mình và sư mẫu Doãn Tố Liên của Thái Chiêu vốn bất hòa mà vẫn muốn đưa Thái Chiêu lên Thanh Khuyết Tông, chả nhẽ không sợ đứa cháu cưng bị khi dễ sao?

Sau đó qua thời gian tiếp xúc, hắn cuối cùng cũng hiểu tiểu Thái nữ hiệp chẳng phải người dễ chọc vào. Thái Chiêu trên mặt thì cười hì hì nhưng một khi đã ra tay thì quyết đoán nhanh gọn. Nếu mẹ con Doãn Thanh Liên dám khi dễ nàng ấy, có thể ngay trong đêm mộ tổ nhà họ Doãn bị xới lên trồng một mớ cỏ đuôi chó chưa biết chừng.

Thái Chiêu là như vậy, nàng nhìn thấu rất nhiều thứ, lại chẳng màng đến việc bóc trần. Nhưng đã đụng đến những thứ nàng quan tâm, đừng trách nàng hành xử quá phận.

Ngược lại đối với gia đình, Thái Chiêu luôn một lòng suy nghĩ cân nhắc. Dù vừa ra ngoài tầm sư học đạo đã bị sư huynh sư tỷ ra oai ăn hiếp, nhưng sợ cha mẹ lo lắng, nàng vẫn tỏ ra có thể đối phó được mọi thứ, không thể hiện chút ấm ức nào.

Cũng vì sự thông minh và nhạy bén mà nàng hết lần này đến lần khác lật mở được những âm mưu thâm độc, những kẻ tiểu nhân ẩn sau bề ngoài quân tử đạo mạo. Những sự thật đau đớn đến uất nghẹn đằng sau những câu chuyện giang hồ bi tráng đời trước.

***

Lần đầu tiên Thái Chiêu xuống tay với kẻ xấu xa, nàng chân chính hiểu được giang hồ là nơi mạnh được yếu thua, kẻ có thực lực mới có tiếng nói.

Lần đầu tiên Thái Chiêu nhìn thấy bộ mặt thật của những kẻ mang danh chính đạo hiệp nghĩa, hay tiếp xúc với những kẻ bị gọi là Ma giáo xem mạng người như cỏ rác, nàng biết không phải những gì được phô bày ra cho thiên hạ nhìn thấy cũng là đúng, không phải truyền thuyết xa xưa nào cũng bắt nguồn từ sự thật.

Lần đầu tiên Thái Chiêu phải chọn lựa giữa gia đình và tình yêu, nàng chọn gia đình như vốn tính cách nàng không thể buông bỏ được tình thân và sự tự do tự tại. Nhưng tình yêu có buông tha cho nàng không?

Nam chính bất ngờ cũng là một trong những “đặc sản” trong truyện của Quan Tâm Tắc Loạn. Ở đây cả tên của nam chính cũng là một điều bất ngờ nho nhỏ được giữ đến đúng thời điểm mới tung ra. Vì vậy như tác giả giới thiệu, nam chính xuất hiện sớm, nhưng lại không hẳn là sớm.

Chàng đến bên cạnh Thái Chiêu dưới một lớp vỏ bọc che đậy cả danh tính, quá khứ lẫn nhan sắc của mình (lúc biết Thái Chiêu thuộc tuýp “mê trai đẹp”, anh nhà nôn nóng như ngồi trên lửa muốn cho nàng thấy liền được sự đẹp trai của mình). Thái Chiêu thông minh nhìn thấy nhưng không bóc trần, cả hai duy trì một tình bạn, tình đồng chí, đồng đội lạ kỳ.

Nếu Thái Chiêu là ánh mặt trời rực rỡ sáng lấp lánh, thì chàng trai bên cạnh nàng đại diện cho bóng tối âm u. Nhưng bất kỳ kẻ nào nói hai người họ là trái ngược nhau, là không dành cho nhau, cô nương Thái Chiêu sẽ gật gù vỗ đùi đồng ý, thết đãi họ một bữa rượu thịt linh đình, còn chàng trai ấy sẽ trầm mặc âm thầm bỏ độc vào thức ăn g iết c hết kẻ dám nói ra điều ấy.

Tình yêu giữa họ là những cuộc phiêu lưu, là sự ăn ý trong suy nghĩ và hành động, là những giằng xé vì khác biệt địa vị và đạo nghĩa, là những lãng mạn vụng trộm phút chốc biến thành lãng xẹt vì sự trẻ con của hai thiếu niên bị hoàn cảnh ép trưởng thành.

***

Có thể nói tên tác giả Quan Tâm Tắc Loạn chính là bảo chứng cho một câu chuyện thu hút, hấp dẫn, một thế giới được tạo ra mà từng chi tiết cài cắm, từng nhân vật đều có vị trí và vai trò riêng, chương trước chương sau liên hệ chặt chẽ, giải thích đan xen từng hồi.

Không thể gọi là điểm trừ, nhưng điểm khó tiếp thu nhất ở truyện là một hệ thống nhân vật quá đồ sộ. Người đọc những chương đầu sẽ được cung cấp một lượng thông tin khổng lồ, chưa kịp nhớ tên nhân vật này đã xuất hiện nhân vật mới, rất nhiều tên những môn phái, những chiêu thức võ công.

Tuy nhiên cũng không cần quá lo lắng, tác giả khéo léo đan xen những chi tiết về xuất thân nguồn gốc các nhân vật, “nhắc bài” cho người đọc thẩm thấu từ từ từng thân phận, từng số phận éo le.

Từ sự bất ngờ này đến bất ngờ khác, có những chuyện vui vẻ nhẹ nhàng, có những nốt trầm lâm li bi đát đến không thể tin nổi. Có nhân vật đáng hận đáng ghét, cũng có nhân vật đáng thương đáng trách. Có những tình yêu xứng đáng hy sinh, cũng có những tình yêu độc hại vụ lợi.

Đối với mình “Giang hồ dạ vũ thập niên đăng” là một câu chuyện cực kì đáng theo dõi, một thành công khác của tác giả Quan Tâm Tắc Loạn. Đặc biệt với mức độ m áu me và dã man lần này thì nếu được chuyển thể thành phim như những tác phẩm trước, mình thật sự thật sự mỏi mắt trông chờ 😆

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nhà trên cây

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN