logo
REVIEW>> EM NGỌT NHƯ ĐỘC DƯỢC
em-ngot-nhu-doc-duoc
Tìm truyện
Donate

EM NGỌT NHƯ ĐỘC DƯỢC

Tác giả:

Khúc Tiểu Khúc

Độ dài: 62

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 2342

Nếu tình yêu có phân chia theo từng loại thì hẳn thế gian sẽ có trăm ngàn hình hài khác biệt. Loại như gai nhọn làm người ta đau đớn, loại cay đắng vừa yêu vừa hận, lại có loại sáng sủa tươi đẹp như đám mây màu hồng. Và tất nhiên, cũng tồn tại loại ái tình như t huốc p hiện, một khi đã thử sẽ không cách nào quên được.

Thời Dược mười bảy tuổi chưa bao giờ trải nghiệm nên không hiểu tình yêu như vậy, cô chỉ biết bánh ngọt ở tiệm nào ngon nhất, loại nào chua, loại nào lại ngọt.

Sau đó, bỗng dưng Thời Dược có thêm một anh trai trên danh nghĩa từ nước ngoài chữa bệnh trở về, anh tên Thích Thần.

Bạn đã bao giờ đọc câu chuyện Hoàng Tử Bé chưa? Bạn có hiểu vì sao Hoàng Tử Bé nhất định phải trở về tinh cầu B612 không?

Bởi vì hoa hồng là thứ duy nhất vị hoàng tử ấy quan tâm, dù phải đánh đổi cả mạng cũng muốn quay về nhìn ngắm một lần. Chấp nhận cả n ọc đ ộc của rắn để trở về, chỉ có tình yêu mới cho con người ta nhiều can đảm như vậy.

Ban đầu Thời Dược rất sợ “anh trai” Thích Thần, nhìn thấy cô anh không tránh né thì cũng lạnh lùng quay đi, thậm chí hai người còn chẳng nói được mấy câu hoàn chỉnh với nhau. Có lẽ chính cô bé cũng không biết, một Thích Thần lạnh lùng chắc chắn sẽ dễ chịu hơn lúc anh có cảm xúc, bởi vì hầu hết cảm xúc có thể “vượt ngục” thoát ra bên ngoài của anh đều là giận dữ và bạo lực. Những người đối diện với cơn cuồng nộ của anh quả thật đều chẳng mấy ai có kết cục tốt đẹp.

Thích Thần trở về nước chỉ muốn cùng một người yên ổn đi học, lặng lẽ đứng từ xa nhìn Thời Dược lớn lên, không mong cầu gì hơn. Nhưng chỉ vài câu “Anh ơi” của cô bé Thời Dược đã phá vỡ phòng tuyến Thích Thần vất vả lắm mới dựng lên được. Từng bước, từng bước, anh không cách nào thờ ơ trước vẻ mặt tội nghiệp của cô. Dù là khuôn mặt lạnh băng hay lý trí sắt đá cũng phải đầu hàng trước cái nhíu mày của cô.

Anh biết mình không nên đến gần Thời Dược, bởi bệnh tình không phải thứ mà bản thân Thích Thần có thể khống chế được. Anh tự nói với bản thân trăm lần, ngàn lần như thế. Nhưng mà...

Anh phát hiện một chuyện thật sự rất kỳ diệu.

Cô sao có thể chỉ dùng một lời nói, một hành động cũng đã khiến tất cả những cảm xúc bất an, nóng nảy, gắt gỏng của anh bị niềm vui sướng thay thế toàn bộ?

Chỉ duy nhất một mình cô mới dám bước vào vùng mắt bão của anh, cô thực sự hữu hiệu hơn bất kì loại thuốc nào.

Tuy mềm mại đáng yêu nhưng Thời Dược không ngốc. Từ khi Thích Thần xuất hiện, anh mang đến cho cô tất cả những trải nghiệm mạo hiểm cùng cảm xúc lên xuống phập phồng mà đời này cô chưa từng trải nghiệm. Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn cô luôn mang theo cưng chiều và dịu dàng vô tận, dù có bất kỳ chuyện anh cũng sẽ đứng phía trước Thời Dược làm lá chắn bảo vệ cô không thương tổn. Thời Dược chầm chậm phát hiện, từ tận đáy lòng, cô đối với Thích Thần không còn đơn thuần là anh trai nữa.

Đến cùng, hai người vẫn là anh em trên danh nghĩa, Thích Thần không quan tâm điều này nhưng Thời Dược thì có, chỉ mãi đến khi cô được nghe kể một câu chuyện cổ tích hắc ám.

Mỗi câu chuyện cổ tích đều có cuộc sống sau “happy ending” mà chẳng phải ai cũng nhìn thấy, lần này là tình yêu giữa công chúa cao quý và một kẻ t âm t hần. Họ có với nhau một bé trai xinh đẹp, nhưng từ khi cậu bé ra đời, cuộc sống của họ không còn ngập tràn tình yêu như truyện cổ tích nữa.

Cậu bé từ nhỏ đã quen với cảnh bố phát đ iên còn mẹ lại c uồng l oạn...

Cửa bị khóa trái, một đứa trẻ ngồi trong căn phòng trống rỗng, cậu còn chưa cao đến chốt cửa khóc lạc cả giọng…

Cậu bé không giãy giụa, cũng không kêu cứu. Cậu bé cứ trưng ra gương mặt vô cảm như vậy, lạnh nhạt nhìn bản thân mình bị đầm lầy nuốt lấy từng chút từng chút một, bị kéo vào trong lòng đất chỉ có bóng tối và đêm dài vô tận.

Ác mộng chỉ chấm dứt khi người cha phát bệnh tự tay kết liễu tính mạng mình ngay trước mặt con trai, thậm chí suýt chút nữa kéo cả cậu bé theo cùng, người mẹ cuối cùng không chịu đựng được, bỏ lại đứa bé thơ dại để đi tìm bình yên.

Cả thế giới của cậu bé đó chìm trong sắc đỏ của máu tanh và cô độc. Với cha mẹ cậu, cơn mộng đã chấm dứt, nhưng họ không hay biết rằng đây mới chỉ là bắt đầu của ác mộng triền miên của con trai mình.

Lúc ấy, cô bé Thời Dược đáng yêu ngọt ngào có thêm một “anh trai”, nhưng Thích Thần từ lâu đã tĩnh lặng như một đầm nước chết. Cô bé kéo cậu cùng đi chơi, ngồi hát ê a bên cạnh cậu, chia cho cậu đồ ngọt mà cô bé thích nhất. Lần đầu tiên Thích Thần chú ý đến “con thỏ” đáng yêu mềm mại chạy quanh cậu, lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm xúc gọi là vui vẻ. Nhưng mà…

Bệnh của cha Thích Thần di truyền, trong người cậu sẽ mãi mãi chảy dòng máu của kẻ đ iên, dù có phát bệnh, cậu cũng không thể làm tổn thương cô ấy. Bẵng đi thật lâu, một mình ở nước ngoài chữa bệnh, rốt cuộc cậu bé ấy mới đủ can đảm quay trở về bên cạnh “hoa hồng” mà mình thương nhớ nhiều năm.

Thời Dược quả thật không có cách nào tưởng tượng ra Thích Thần của hiện tại, người anh trai hoàn mỹ như vậy lại bị một căn bệnh không có cách nào trị tận gốc giày vò không dứt.

"Anh nghĩ thử xem, sau này em làm cảnh sát có được không?"

"Sao lại đột nhiên nghĩ như vậy?"

"Là do hôm nay ấy... Lúc em sắp bị dọa chết khiếp thì cảnh sát lập tức xuất hiện... Lúc những cảnh sát đó đi vào. Thật sự rất đẹp, rất đẹp trai nha."

Cô gái ngáp một cái nhắm mắt lại dựa vào cổ chàng trai, khóe môi mềm mại nở nụ cười, lại nghĩ ra cái gì đó, "Khi đó em lập tức nghĩ rằng...! Nếu em cũng là cảnh sát thì tốt rồi."

"Có gì tốt chứ?"

"Nếu như vậy..."

"Hửm?"

"Nếu như vậy… Em sẽ có thể… Bảo vệ được anh rồi..."

Căn bệnh của Thời Thích là một quả bom nổ chậm, bất cứ khi nào anh cũng có thể tổn thương chính mình và người bên cạnh. Vì bệnh tình của anh, còn vì sự tự do của Thời Dược, Thích Thần đưa ra quyết định phải rời xa cô.

Lại thêm bốn năm đằng đẵng, sự đơn thuần của năm tháng thiếu thời mờ nhạt đi không ít, nhường chỗ cho thứ gọi là trưởng thành, vừa hoang mang lại ngập tràn mất mát.

Hoàng Tử Bé không còn là chàng trai bất cần cô độc nữa, anh thậm chí đang làm công việc bảo vệ thế giới mà anh từng vô cùng chán ghét. “Hoa hồng” của anh cũng bước ra khỏi chiếc lồng kính đẹp đẽ tinh thuần, một thân kiều diễm đón lấy những rối ren phức tạp của đời người.

"Cô Thời, đây là Thích Thần – đội trưởng trung đội cảnh sát đặc nhiệm số 2 thuộc cục cảnh sát thành phố, cậu ấy sẽ sắp xếp đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm tiến hành bảo vệ cô, xin cô nhất định phải yên tâm."

Có người giới thiệu với Thời Dược như vậy, người cô ngày nhớ đêm mong, cây gai nhọn găm trong lòng cô suốt bốn năm đứng trước mặt cô bằng xương bằng thịt. Họ gặp lại nhau trong tình huống tồi tệ nhất, nhưng Thời Dược cảm thấy bóng lưng của Thích Thần phảng phất vẫn y như “anh trai” bốn năm trước, có chăng chỉ rút đi một chút kiêu ngạo, thêm vào vô hạn vững chãi và trầm ngâm.

"...Em đừng thích hắn."

Anh lại hôn một cái nữa, bổ sung thêm một câu, "Cũng đừng thích người khác."

"..."

Thời Dược cảm thấy bản thân đại khái là sắp điên rồi.

Qua rất lâu sau, Thời Dược mới nói được thành lời: "Thích Thần, anh… Anh đây là có ý gì..."

Thích Thần đưa tay ôm lấy cằm cô, nhẹ nhàng hôn lên môi mềm, sau đó thấp giọng thì thầm, "Là anh sai rồi, anh hối hận rồi… Anh không muốn tiếp tục rời xa em nữa… Thỏ con, em muốn biết cái gì anh đều sẽ nói cho em biết, chỉ cần em đừng thích người khác, được không?"

Thời hạn sáu năm giao ước mới chỉ qua được bốn năm, nhưng may thay Thời Thích đã trở về trước khi trái tim Thời Dược bị dằn vặt nhớ nhung làm cho hoang lạnh. Hoàng Tử Bé cuối cùng đã trở lại bên đóa hồng của cậu, mà bông hồng ấy cũng đã đợi được người mình yêu.

Về nội dung, đừng bị cái tên “Em ngọt như đ ộc d ược” đánh lừa mà bỏ qua một tác phẩm hay, bởi ẩn bên trong ngọt ngào là vị đắng chát của bi kịch và dằn vặt. Sự thay đổi trong tính cách các nhân vật cũng là một điểm sáng trong tác phẩm này. Bọn họ gặp lại nhau vào những năm đẹp nhất đời người, khi Thời Dược vẫn còn non nớt, Thích Thần lại chưa đủ vững vàng. Hai người chỉ chính thức ở bên nhau khi cả hai đã trưởng thành, đủ nhận thức và tình yêu để nắm tay đi đến tận cùng thế giới. Không phải thứ gì to tát lớn lao, đây mới chính là chuyện ngọt ngào nhất giữa hai người yêu nhau.

Khúc Tiểu Khúc có lẽ đã là cái tên khá quen thuộc với bạn đọc với văn phong trôi chảy mạch lạc và bút lực vô cùng điêu luyện. “Em ngọt như đ ộc d ược” là tác phẩm thể hiện đúng phong độ của tác giả, không hề bị hụt hơi so với “Dấu cắn” hay “Xanh thẳm”. Thêm bản dịch khá ổn, không thể hoài nghi “Em ngọt như đ ộc d ược” là tác phẩm thể loại thanh xuân vườn trường cũng như chữa lành thực sự đáng đọc.

Trong Hoàng Tử Bé có một câu, "Nếu một người đem lòng yêu một bông hoa hồng độc nhất vô nhị nằm giữa hàng tỷ vì sao, như vậy khi nhìn những ngôi sao đó cậu ấy sẽ thấy vô cùng hạnh phúc."

Bởi vì câu nói này mà khi xưa Mackrine luôn nói thỏ con là hoa hồng của tôi, còn tôi là hoàng tử bé kia. Bởi vì khi đi xa nhiều năm tôi vẫn sẽ trở về.

Nhưng hắn không hiểu, tôi không giống như hoàng tử bé kia, bởi vì tôi vốn không quan tâm thế giới bên ngoài.

Mặc dù tôi sẽ đi qua rất nhiều tinh cầu, mặc dù tôi sẽ cách cô ấy rất xa nhưng tất cả chỉ vì nhất định sẽ có một ngày tôi có thể trở về trông coi bông hoa hồng độc nhất vô nhị của tôi.

Sau đó tôi sẽ nói với cô ấy

Hoa hồng của anh,

Anh đã trở về."

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc và có chỉnh sửa đôi chút để phù hợp với bài rv: Tiệm đào hiệu Nhược Lam

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN