logo
REVIEW>> EM ẤY THẬT LẠNH NHẠT
em-ay-that-lanh-nhat
Tìm truyện
Donate

EM ẤY THẬT LẠNH NHẠT

Độ dài: 49

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 703

Giới thiệu:

1. Ngày đó Nguyễn Túy đứng một mình trên cầu vượt nhìn dòng xe đi đến tận khi mặt trời lặn.

Có một chàng thanh niên chủ động đứng bên cạnh cô, giọng dịu dàng hỏi: “Tôi có một cuốn “Sống” của Dư Hoa, bạn muốn đọc không?”

Gặp lại nhau lần nữa, Nguyễn Túy mang đơn tố cáo nam sinh cùng khoa đến phòng giáo vụ.

Chàng thanh niên đứng nơi hành lang nhẹ nhàng rút phong thư trong tay cô, thấp giọng: “Để anh.”

Nghe nói anh là chàng quân tử khiêm tốn, ấm áp như ngọc của khoa Luật.

Trong thiện lương lại ẩn giấu sự sắc bén.

2. Cô gái này và những người khác không giống nhau lắm.

Đáy mắt em ấy phần nhiều là lạnh nhạt, nụ cười cũng lắm khi qua loa

Đoán hẳn là em ấy có quá khứ không may mắn lắm, tôi học Luật, giúp em ấy được.

—— Thẩm Nam Hạnh

“Không ai yêu em, vậy… để anh yêu em.”

***

Mỗi sinh mệnh tựa như kẻ lữ hành của thời không, như hành khách băng ngang qua chuyến tàu số phận. Hàng vạn năm đợi chờ để đổi lấy vài phút giây tương ngộ ngắn ngủi.

Đấy là lần gặp gỡ đầu tiên của Thẩm Nam Hạnh và Nguyễn Tuý – trên cầu vượt người qua kẻ lại, chẳng phải trong một cuộc thi biện luận như bao người những tưởng.

Trong cuộc thi biện luận mới đây ít lâu, Nguyễn Tuý toả sáng ngời ngời, thần thái tự tin có thừa. Người ta chẳng nhịn được mà phải thốt lên rằng, trông cô như một bông hồng có gai vậy.

Mà ngờ đâu, trên chiếc cầu vượt giữa lòng thành phố vội vã nào đó, từng có một Nguyễn Tuý như đang tự phong bế mình lại, thần sắc đơn côi đứng lặng lẽ trên cầu, tay nắm chặt lấy lan can an toàn, bàn tay giữ chặt lấy một tấm ảnh. Ánh tà dương soi rọi bóng dáng cô, khi Thẩm Nam Hạnh trông thấy cảnh tượng ấy, chỉ có một suy nghĩ đang hối thúc lòng anh: không thể để mặc cô ấy được.

Nắng chiều nhuốm đẫm trời xanh, người ta thấy anh tặng cô một cuốn sách, dẫu có nhận hay chăng thì vẫn may mắn thay, trời hôm ấy vẫn đẹp như thế, đẹp mà dịu.

Qua hai lần gặp gỡ, hai dáng vẻ của cô cũng chập chững bước vào lòng Thẩm Nam Hạnh tự khi nào chẳng hay. Cũng có thể nói rằng, kể từ ngày hôm ấy, có một thứ gì đó đã lặng lẽ đổi thay trong lòng anh mất rồi.

Nếu hỏi người ta thấy tò mò và thích điều gì ở Thẩm Nam Hạnh nhất, có lẽ câu trả lời sẽ là ngoại hình và khí chất của anh. Ngoại hình sáng láng khiến cho sự dịu dàng nơi anh nổi bật hẳn lên. Ngoại hình dịu dàng đã đành, ngay cả khí chất hay tính cách cũng thế, anh như được tắm trong gió xuân mà lớn, dịu dàng và chỉ có dịu dàng, dịu dàng đến vô cùng vô tận.

Anh chàng tài tử khoa Luật thiện lương ấy từng nghĩ, có lẽ Nguyễn Tuý là mỏm đá kiên cố nhất mà mình từng gặp.

Bởi lẽ, dường như lúc nào cô cũng lạnh nhạt như thế, như thể là chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì trên đời, dẫu đó có là gì thì cũng chẳng mảy may đánh gục được cô, chẳng mảy may đánh gục được bức tường thành cứng cáp mà cô dựng xây cho chính mình.

Thuở đầu, chính thứ khí chất khó lòng hoà tan ấy đã thu hút anh, khiến anh muốn đến gần cô hơn một chút. Chính sự kiên cường và cứ mãi chấp nhất nhất với hai tiếng “sự thật” đã khiến anh muốn cất bước đi theo cô.

“Trước đây, thế giới của cô là màu đen, tro tàn tối tăm mờ mịt bay xuống trên không, ngẩng đầu lên nhìn, tro tàn đập vào mặt khiến người ta cảm thấy sợ hãi.”

Vẻ đẹp toàn bích khiến người ta đắm say bao nhiêu lần, thì vẻ đẹp của điều không hoàn mỹ sẽ nhấn chìm ta trong một thế giới khác của cái đẹp bấy nhiêu lần.

So với một Thẩm Nam Hạnh “đẹp” đến nhường ấy, cô nào có gì đâu? Quanh thân chỉ toàn là khuyết thiếu, tình cảm chẳng trọn, gia đình chẳng hoàn chỉnh, đến cả cách thể hiện tình cảm trong mình cũng chẳng biết… Thế thì liệu cô có còn xứng với tình cảm nhiệt thành nơi anh?

Anh như một tuyệt tác trác tuyệt mà tạo hoá từng tạo dựng nên. Có một ngoại hình nổi trội, có năng lực ưu tú, và còn có một gia đình hoàn hảo – cũng là điều mà Nguyễn Tuý chưa từng có được.

“Nam Hạnh, là ý nguyện khó mà may mắn thoát khỏi được. Bố anh nói, gặp phải mẹ anh là cái thích khó mà may mắn thoát khỏi, duyên phận trốn không thoát.”

Nếu gặp nhau là “ý nguyện khó mà may mắn thoát khỏi được”, thì còn cần phải cưỡng cầu gì nữa đâu, sao chẳng nghe theo tình cảm trong mình?

“Cô muốn yêu người khác, cũng muốn người khác yêu cô.

Nếu như có người yêu cô, cô cũng vừa hay yêu anh, sao không thử?”

“Em ấy thật lạnh nhạt” có một độ dài vừa phải, có lẽ chỉ mất một buổi chiều là bạn sẽ đọc xong, độ dài truyện vô cùng tương xứng với nội dung. Nhịp điệu của truyện cứ nhè nhẹ, đều đều, không có nút thắt, cũng không có cao trào, mạch truyện thì cũng chầm chập. Nhưng hình ảnh Thẩm Nam Hạnh và Nguyễn Tuý vẫn được hiện lên bằng một cách rất đỗi sinh động.

Mình rất thích nam chính, thích cực kỳ thích. Theo như lời của editor thì Thẩm Nam Hạnh “còn soft hơn cả xả Downy”, còn nếu theo như lời của mình, thì sự dịu dàng của Thẩm Nam Hạnh như muốn “tràn ra khỏi màn hình”, anh dịu dàng vô cùng.

Nếu như bạn đang muốn tìm một bộ truyện nhẹ nhàng dễ thương, mạch truyện không quá cao trào và đặc biệt là đang u mê một anh nam chính “không có gì ngoài dịu dàng”, thì có lẽ đây là một bộ truyện rất thích hợp với bạn.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Tây An.

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN