logo
REVIEW>> DƯỠNG TÍNH
duong-tinh
Tìm truyện
Donate

DƯỠNG TÍNH

Tác giả:

Ôn Sưởng

Độ dài: 69

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 647

Phật dạy, kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được kiếp này một lần tương ngộ thoáng qua. Kiếp trước hẳn có nàng thôn nữ đã đứng bên một cây cầu đá xanh đợi người quân tử trong lòng mình, gặp gỡ chàng vạn lần mới đổi được một chữ “duyên” ở kiếp này. Đường Thi nghĩ mình chính là nàng thôn nữ lòng đầy ý xuân đó nên kiếp này mới gặp được Kỳ Bạch Nghiêm.

Đường Thi thích thăm viếng chùa chiền tuy cô không tín Phật. Mãi đến tận khi tình cờ nghe được một bài pháp về một chữ “duyên”, lòng cô mới có thêm một vị thần. Trong không khí trang nghiêm trầm lắng, người đó bình thản nhã nhặn ngồi ở trên cao. Xung quanh Đường Thi có tín đồ sùng kính, có người đến nghe thử hoặc đến chơi, họ có thể tin hoặc không tin. Đông đảo chúng sinh, muôn hình vạn trạng, nhưng không ai sánh bằng anh.

Khi ở chùa Pháp Định, anh là người học Phật, đắm mình trong hơi thở Phật giáo. Lúc ở trường, anh là người dạy học, kiên nhẫn hiền lành. Trong cuộc sống hằng ngày, anh là một người dân bình thường, có thể nấu cơm, dọn dẹp. Nhưng anh không phải là một nhà nghiên cứu Phật học, một giáo viên hay một người bình thường, ở Kỳ Bạch Nghiêm toát ra sự trầm tĩnh và thong dong như cây tùng trong núi sâu, lại nặng trĩu lắng đọng như mặt giếng cổ nơi thâm sơn cùng cốc, nhẹ nhàng thanh thoát, hiểu rõ nhân sinh.

“Thế gian chia tình yêu ra nhiều loại, thực ra tình yêu chỉ có một loại, còn dục vọng thì nhiều vô kể. Lòng ít dục vọng, bác ái chúng sinh.”

Kỳ Bạch Nghiêm nói anh không tin Phật, nhưng sống nơi cửa Phật biết bao năm, anh đã sớm thoát ly khỏi thế tục tầm thường từ lâu rồi. Cũng từ khi đó, Đường Thi trở thành đoá hoa nép bên chân tượng Phật, khiêm nhường e lệ. Cô giúp đỡ Kỳ Bạch Nghiêm trong công việc, hằng ngày đi bên cạnh anh đến chùa tìm kinh thư, sắp xếp và tổng hợp tư liệu. Đường Thi chỉ dám âm thầm nhớ nhung, rụt rè rung động.

“Thầy Kỳ giảng hay lắm ạ.”

“Hay chỗ nào?”

“Tinh vi uyên thâm, cao lớn ngút trời.”

Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô.

“Tinh vi uyên thâm chỉ ngàn vạn Phật pháp, cao lớn ngút trời, cao chỗ nào?”

“Anh.”

Đường Thi ngỡ phần tình cảm này sẽ tựa nhành Chi Lan sống nơi thâm sơn vắng vẻ, mãi mãi không cách nào toả hương dâng kính điện thờ. Ấy thế mà, thần bỗng nói cho cô biết, thần cũng biết động lòng.

Kỳ Bạch Nghiêm động lòng với một Đường Thi cả người tỏa ra vẻ e lệ và sùng kính, lặng lẽ bên cạnh anh, mọi việc đúng mực, vô cùng tận tâm, bản thân cô còn tốt đẹp đến thế, tấm lòng nhu mì, không kiêu ngạo không tự ti, tài năng xuất sắc.

Và điều khiến lòng anh không kìm được nhất chính là Đường Thi làm tất cả những việc ấy trong thầm lặng. Người đời tranh giành nhau hào quang vạn dặm, ồn ào hối hả, vậy mà một cô gái trẻ tuổi lại yên tĩnh làm việc, không cần ai hiểu mình đã cố gắng thế nào, vững vàng lại mộc mạc đến thế.

Đường Thi học văn học cổ, trên người cô tự nhiên toát ra khí chất cổ điển. Cô nói chuyện không nhanh không chậm, điềm đạm thong dong, hai điều này kết hợp lại khiến cô trở thành giáo viên thích hợp nhất để dạy văn học cổ. Bất kỳ ai nghe cô giảng bài cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp dịu dàng đôn hậu, dung dị nhàn nhã của văn hóa truyền thống Trung Quốc.

Sớm chiều bên nhau với một cô gái như thế, muốn Kỳ Bạch Nghiêm không động lòng quả thực rất khó.

Nhưng sự thật cũng chứng minh, việc bắt đầu mối quan hệ đặc biệt như vậy đã làm khó một người sống trong thanh tĩnh biết bao năm như Kỳ Bạch Nghiêm. Anh thậm chí không biết nên làm gì với những cảm xúc ngổn ngang xa lạ trong lòng mình, cũng không biết đối diện thế nào với gò má ửng hồng của người con gái mình yêu.

Hai người ngượng ngùng tiến về phía nhau, chậm rãi và ngại ngùng. Ban đầu hai người trao đổi về học thuật, sau lại là những giao thoa cuộc sống và tư tưởng, cuối cùng là đến chuyện tình yêu nam nữ. Những va chạm ban đầu của Kỳ Bạch Nghiêm và Đường Thi như làn sương sớm, nhẹ nhàng và rụt rè. Nhưng rồi khi tình thâm bắt đầu đâm sâu bám rễ, tình yêu của họ cũng quấn quýt lưu luyến như dây leo độ xuân về. Tình yêu của họ như một mặt hồ phẳng lặng, trầm mặc nhưng sâu không thấy đáy.

Kỳ Bạch Nghiêm là thần, là tín ngưỡng trong lòng Đường Thi. Còn Đường Thi là “duyên” duy nhất trong đời Kỳ Bạch Nghiêm.

Vì em, thất tình lục dục, nhân sinh trăm vị, anh được nếm thử hết thảy trong một lần.

“Anh cô độc một mình, cho rằng mình sẽ cô độc đến già. Nhưng không ngờ trời cao không đối xử tệ với anh. Trộm lo mình chẳng dày phúc trạch, nhưng trong lòng nhớ thương khôn nguôi. Anh hơn em chín tuổi, không hiểu tình yêu, không biết lãng mạn, không biết nói đùa như rất nhiều người trẻ tuổi, em ở bên anh, có lẽ sẽ rất nhàm chán. Anh không cha không mẹ, từ nhỏ tình cảm nhạt nhòa, không hiểu gia đình, sau này ở bên nhau, có lẽ sẽ có rất nhiều điểm khác biệt. Quãng đời còn lại còn dài, không hiểu rồi cũng sẽ hiểu, chưa học thì sẽ học được, em có muốn đi cùng anh không?”

“Quãng đời còn lại còn dài, rất muốn được đi cùng anh.”

***

Trọn vẹn 69 chương truyện, “Dưỡng tính” là hành trình dài của một tình yêu đứng đắn, nghiêm túc và ngọt ngào. Nói đứng đắn, nghiêm túc là bởi bạn sẽ không thấy những tình huống sóng gió hào môn, mẹ chồng nàng dâu, tiểu tam tiểu tứ,... mà chỉ có những mâu thuẫn nội tâm và bất đồng bắt nguồn từ quan tâm và yêu thương.

Thậm chí xuyên suốt câu chuyện, cả hai nhân vật chưa từng thực sự xảy ra cãi vã, chỉ có những cuộc tranh luận kết thúc bằng một nụ hôn ngọt ngào hoặc một cái ôm nồng thắm mà thôi.

Có một điểm rất nhỏ khiến reviewer không thích ở tính cách của nữ chính Đường Thi đó là cô quá kính sợ Kỳ Bạch Nghiêm, khiến mối quan hệ giữa họ không bình đẳng. Chính Kỳ Bạch Nghiêm cũng không mong cô trở nên như vậy, anh cũng muốn cô có sự nghiệp và cuộc sống của riêng mình.

Rất may, cuối cùng Đường Thi đã hiểu được, đời người không chỉ có tình yêu, dù Kỳ Bạch Nghiêm có yêu thương, trân trọng cô đến nhường nào thì anh cũng không thể thực sự trở thành “thần thánh” của cô được.

Ngoài một điểm nhỏ đó ra thì thực sự phải dành cho Ôn Sưởng và người chuyển ngữ “Dưỡng tính” một lời khen. Lượng văn thơ và tư liệu Phật giáo trong truyện tuy chưa tới mức khổng lồ nhưng phong phú và thâm thuý đến kinh ngạc. Tựa một ấm trà thơm ủ trong ngôi chùa cổ, câu từ thi phú khiến không khí truyện trong sáng thanh ngần nhưng vẫn đượm nồng hương vị nhân gian.

“Trăng giữa trời tròn vạnh, vạn chúng sinh hữu tình.”

Mượn một câu trong “Dưỡng tính” để kết lại câu chuyện tại đây, hy vọng bạn đọc tại đây, ai cũng có thể tìm được người hữu tình như cách Đường Thi và Kỳ Bạch Nghiêm tương ngộ ở kiếp này.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Sqsq1306

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN