logo
REVIEW>> ĐỪNG MÃI NHỚ THƯƠNG EM
dung-mai-nho-thuong-em
Tìm truyện
Donate

ĐỪNG MÃI NHỚ THƯƠNG EM

Độ dài: 59

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 851

Giới thiệu:

Toàn trường trung học phụ thuộc đều biết Thẩm Trĩ Tử quen thói cậy đẹp mà ngang ngược giờ đang theo đuổi học sinh đứng hạng nhất toàn cấp mới chuyển trường đến.

Người này vừa lạnh lùng lại vừa kiệm lời, cả ngày toàn trưng ra bản mặt đen như than.

Mặc kệ cô nói cái gì, anh đều đáp lại là: Không được, không tốt, đi làm bài tập.

Mọi người ai cũng cảm thấy mối quan hệ của hai người này chắc chắn không thể tiến triển thêm được nữa.

Mãi đến hôm trước đại hội thể thao, Thẩm Trĩ Tử ngồi ở trong phòng học dạy người ta viết chữ bằng bút lông.

Đầu sát đầu, tay cầm tay, khoảng cách gần đến mức sắp dính vào nhau.

Cận Dư Sinh một tay cắm vào túi quần, ngang nhiên đi xuyên qua giữa hai người như không có gì, duỗi cánh tay dài tìm kiếm trong ngăn kéo bàn của cô rồi lật tung đống sách vở lên.

Sau một lúc lâu, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, anh mới đứng dậy, nhìn cô và hỏi với khuôn mặt vô cảm: "Cậu bỏ chìa khóa nhà ở đâu rồi?"

***

Thẩm Trĩ Tử nhất kiến chung tình với Cận Dư Sinh vào một hôm đầu thu đẹp trời, nắng nhẹ dát vàng trên hành lang. Đó là ngày đầu tiên Cận Dư Sinh chuyển đến trường trung học phụ thuộc Minh Lý.

Lần đầu gặp mặt, lúc đấy tâm trạng của Thẩm Trĩ Tử không tốt, đang cắm đầu chạy điên cuồng trên hành lang. Khi đến góc ngoặt không kịp dừng lại nên đâm vào Cận Dư Sinh đang đi lên, lọ mực trên tay cô đập thẳng vào mũi cậu khiến máu chảy ròng ròng.

Lần thứ hai gặp mặt, cũng trong ngày hôm đấy, Thẩm Trĩ Tử lại tặng thêm cho Cận Dư Sinh một màn nhớ đời. Thực ra xô nước trên bệ cửa và cái ghế bị bôi keo đó, cô vốn chuẩn bị cho ông anh họ Thẩm Trạm, nhưng vì máy bay bị trễ giờ Thẩm Trạm không tới nữa, nên Cận Dư Sinh xui xẻo phải chịu tội thay.

Thẩm Trĩ Tử thuộc kiểu người tính tình cố chấp, thứ mình thích cô nhất định phải lấy cho bằng được. Nên mặc dù ấn tượng ban đầu có vẻ hơi tệ xong không mảy may ảnh hưởng đến quyết tâm muốn theo đuổi Cận Dư Sinh của cô.

Thế là từ hôm đó trở đi, mỗi ngày của Thẩm Trĩ Tử chỉ xoay quanh mấy vấn đề, làm sao có thể đẩy ngã Cận Dư Sinh, làm sao để trói cậu ấy đem về nhà và muốn cưỡng hôn cậu ấy quá đi,... nhưng cậu ấy cao quá với không tới.

Không những thế cô còn vắt óc nghĩ đủ các chiêu trò tinh ranh, ma quái để thu hút sự chú ý của cậu. Nào thì lấy trộm bữa sáng, nào thì lấy trộm ô hôm trời mưa. Đọc tới đoạn này đột nhiên mình thấy thương cảm cho Cận Dư Sinh, bị một người như Thẩm Trĩ Tư theo đuổi cũng đáng sợ quá đi.

“Cậu ấy đã ăn sáng rồi đương nhiên sẽ không nhận.” Thẩm Trĩ Tử nghiêm túc nói: “Nếu là tao trước tiên tao sẽ lén ném bữa sáng của cậu ấy đi, chờ cậu ấy đói bụng đến mức đáng thương như chú chó bị bỏ rơi tao sẽ đưa bữa sáng mình đã chuẩn bị cho cậu ấy, lúc đó trong lòng cậu ấy tao chắc chắn không khác gì tiên nữ giáng trần, một thân hào quang mà xuất hiện!”

Dừng một chút, cô bổ sung: "Lúc này đây tao chính là nữ thần của cậu ấy!"

“Mẹ kiếp!" Thịnh Nhiễm tức giận cười: “Này cùng tìm người đánh cậu ta một trận sau đó lại chạy tới cho cậu ta thuốc, có gì khác nhau sao?”

Tâm tư Thẩm Trĩ Tử khẽ đảo, đôi mắt đột nhiên sáng bừng lên: "Đúng nhỉ! Cảm ơn mày đã nhắc!”

“…?”

“Tao đúng là có thể tìm người đánh cậu ấy một trận sau đó lại đưa thuốc cho cậu ấy. Cậu ấy nhất định sẽ vô cùng biết ơn tao!”

“... Mày điên rồi.”

Có lẽ ông trời cũng nhìn thấy sự nỗ lực của Thẩm Trĩ Tử vì vậy đã tạo cơ hội cho cô được gần gũi cậu hơn. Hóa ra Cận Dư Sinh là con trai bạn cũ của mẹ Thẩm, gia đình cậu gặp chuyện, cậu phải đổi tên, chuyển chỗ ở, mẹ cô muốn đón cậu tới nhà ở một thời gian.

Người ta thường nói “nhất cự ly, nhì tốc độ”, đây Thẩm Trĩ Tử không những có cả cự ly và tốc độ lại còn được thêm khoản mặt dày. Nếu như còn không theo đuổi được người ta nữa thì thật là quá phí phạm.

Còn Cận Dư Sinh, thật ra cậu đã gặp cô cách đây rất lâu về trước rồi. Khi đấy cô mới bắt đầu theo thầy Châu học thư pháp, cậu là sư huynh của cô. Lúc nhìn thấy cô cười, nụ cười không màng thế sự, trong suốt như pha lê, cậu đã rất ghen tị. Phải nhận được sự yêu thương sâu sắc ra sao, bảo vệ chu toàn thế nào mới có thể dưỡng ra một người có nụ cười đẹp như vậy.

Khi đấy cậu chỉ dám đứng nhìn từ xa, nhìn cô lớn lên từng ngày. Đến khi tích cóp đủ dũng khí, cậu mới dám bước ra một cách cẩn thận, dè dặt, ở trong mộng.

Sau khi hai người ở bên nhau, Thẩm Trĩ Tử mới biết hoàn cảnh gia đình Cận Dư Sinh, mới biết những chuyện cậu từng phải trải qua. Hóa ra, gia đình cậu là thế gia bị xuống dốc, cậu có khả năng vẽ thư họa cực kỳ giống thật nên bị bố mẹ lợi dụng làm giả bảo vật. Sau đó bố mẹ cậu bị ám sát, người thân họ hàng của cậu tranh giành nhau gia sản.

Cận Dư Sinh có một tuổi thơ cô đơn, thế nhưng không sao vì giờ đây cậu đã được đền bù một Thẩm Trĩ Tử.

Thẩm Trĩ Tử trước nay luôn cố chấp với thứ mình thích, nhưng khi có được thì cô lại hết hứng thú rất nhanh, duy chỉ có tình cảm dành cho Cận Dư Sinh là không thay đổi.

Đây là một câu chuyện ngọt ngào, có chút dí dỏm. Cặp đôi chính yêu nhau, sau đó cùng nhau trưởng thành, rồi tu thành chính quả. Quãng đường họ đi không có những sóng gió bấp bênh, không có gập ghềnh khúc khuỷu, mặc dù yêu xa nhưng tình cảm vẫn luôn bền chặt. Chỉ vậy thôi cũng đủ biết tình cảm họ dành cho đối phương sâu sắc đến thế nào.

Truyện có 59 chương, trong đó khoảng chín chương cuối viết về thời điểm trưởng thành. Nội dung truyện đơn giản, không có những mâu thuẫn, ít cao trào. Văn phong mạch lạc, rõ ràng. Giọng văn nhẹ nhàng xen một chút hài hước. Đọc giải trí khá thoải mái, thích hợp với những bạn đọc dễ tính.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nhi4368

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN