logo
REVIEW>> ĐỪNG HỎI SAO TRỜI
dung-h-i-sao-troi
Tìm truyện
Donate

ĐỪNG HỎI SAO TRỜI

Độ dài: 19

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 503

Tuổi thơ của những đứa trẻ nơi con ngõ ấy không được rợp hồng cả bầu trời. Một ngày bình thường của chúng có thể gọi tên bằng bữa cơm độn chan xì dầu chẳng đủ ăn, chiếc áo mặc đi mặc lại đến bạc màu, hay chiếc kẹo sản xuất lỗi đã quá hạn…

Nghèo đói đến nỗi, đôi mắt của mỗi người nơi đây chỉ toàn là sự rỗng tuếch đến vô hồn. Nghèo đói đến nỗi, những đứa trẻ nơi đây đã quen với việc trộm nhìn ra nơi lấp lánh ánh đèn ngoài xa, còn trong lòng lại chẳng dám mơ tưởng đến một ngày nó được ăn chiếc kẹo cầu vồng ngoài ấy. Trong con ngõ nhỏ đầy những hoàn cảnh mưu sinh chật vật, Cố Ngôi và Chúc Triều Ca đã gặp nhau lần đầu tiên.

Đó là đôi mắt trong veo và sáng ngời nhất mà Cố Ngôi từng được nhìn thấy. Hẳn là ánh mắt của cô bé Chúc Triều Ca quá đỗi sạch sẽ, thế nên mới dấy lên trong lòng cậu bé Cố Ngôi thứ cảm giác mang tên bối rối và hoảng sợ. Cậu bé né tránh ánh mắt cô, vụng về giấu đi đôi bàn tay bẩn thỉu lấm đầy bùn đất của mình. Tiếng “anh trai” mà Chúc Triều Ca ngọng nghịu gọi khiến cậu lần đầu tiên nếm được hương vị ngọt ngào thoảng qua trong đời. Năm ấy, Cố Ngôi chỉ mới bốn tuổi, còn Chúc Triều Ca vừa lên ba.

Kể từ giây phút đó, chữ “Triều Ca” đã trở thành một trách nhiệm đẹp đẽ mà Cố Ngôi nguyện gánh vác. Cậu bé Cố Ngôi luôn xem mình là anh trai, còn cô là em gái. Mà anh trai phải bảo vệ em gái mình, thế nên, Cố Ngôi sẽ bảo vệ cô, bảo vệ Chúc Triều Ca để cô mãi giữ được nụ cười rạng rỡ nơi khoé môi và vô vàn ánh sao nơi đáy mắt.

Dù cho đến sau này họ có đi đến đâu, cách nhau xa đến mấy, dù cho Chúc Triều Ca dần quên mất đi Cố Ngôi, anh vẫn vĩnh viễn chưa từng quên đi ước hẹn trong lòng mình…

Đối với cậu bé Cố Ngôi khi ấy, cô giống như một tinh linh dịu dàng xinh đẹp trong phim vậy. Lúc nào quanh cô cũng sẽ có những luồng sáng ấm áp bao bọc, hoặc là bong bóng xà phòng lung linh vây lấy, khiến mỗi lúc ở cạnh cô, anh sẽ cảm nhận được rất nhiều những ngọt ngào và ấm áp. Khi lớn lên, tuy anh chẳng còn dùng những hình ảnh liên tưởng đầy ảo diệu ấy để nghĩ về cô nữa, nhưng có lẽ trong lòng anh, cô vẫn luôn xinh đẹp và ấm áp nhường ấy.

Mỗi mảng ký ức của họ đều chứa đầy những tháng ngày hoà hợp đẹp đẽ. Họ sẽ cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa. Mỗi ngày, anh sẽ mang đến cho cô một bất ngờ. Dù là một loại đồ ăn vặt hay một món đồ chơi nho nhỏ, mỗi bất ngờ của anh sẽ luôn khiến cô phải mắt tròn mắt dẹt cảm thán và vui mừng khôn xiết.

Cây kem lành lạnh vào mùa hè, những ly nước mát sặc sỡ sắc màu khi tiết trời chớm thu, que cay cay nồng mùa đông và cả những món quà xuân bé xinh,… tất cả những thứ tưởng chừng sẽ chẳng thể tồn tại trong tuổi thơ cô bởi cái đói nghèo, nhưng nhờ có anh, cô không những được nếm trải những thức quà ấy, mà tuổi thơ cô lại càng trở nên trọn vẹn hơn.

Còn nhớ một ngày kia, khi cô chẳng thể rời mắt khỏi những thức quà ăn vặt bên hè phố, còn cái bụng nhỏ thì không ngừng réo lên từng hồi. Cố Ngôi đã dắt tay cô đi qua những con hẻm nhỏ dài ngoằng, lấp đầy cái bụng đói xẹp lép và thoả cơn thèm ăn của cô bằng “một bữa ăn thịnh soạn” đúng nghĩa. Nhưng khi ấy cô lại chẳng hay, anh đã phải dùng rất nhiều ngày để nhặt ve chai, chắt chiu từng đồng từng đồng tiền chỉ vì một ngày ấy.

Anh giấu hết mọi nỗi khổ đau và đen tối cho riêng mình, để dành lại cho cô hết thảy những ngọt ngào và dịu dàng của thế gian.

Thế nhưng, ánh sao nơi trời cao và bùn nhơ dưới mặt đất là hai thứ chẳng cách nào song hành cùng nhau.

Họ cùng nhau đi qua rất nhiều năm, từ tấm bé đến khi mười lăm, mười sáu. Ngỡ quỹ đạo cuộc đời sẽ cứ chồng chéo lên nhau như thế mãi, nhưng cuối cùng lại phải tách rời đôi bên, con đường tương lai bỗng chốc chẳng còn hình bóng đối phương nữa.

Năm ấy, Chúc Triều Ca đỗ vào ngôi trường tốt nhất trong huyện, còn Cố Ngôi bước vào ngôi trường hỗn loạn bát nháo. Cứ như vậy, họ cứ dần xa cách nhau, thứ vách ngăn ngăn cách cứ ngày một dày lên qua năm tháng. Dường như, khoảng cách từ những người thân thiết nhất đến hai kẻ xa lạ chưa bao giờ ngắn ngủi đến thế.

Để rồi, khi gặp lại nhau một lần nữa, khoảng trống giữa họ chỉ toàn là những ngại ngùng và cả những xa lạ. Vô số lời muốn tỏ nhưng đều bị tắc nghẽn lại nơi cổ họng chẳng cách nào phát ra thành tiếng. Muốn nhắn tin, một dòng tin nhắn như một câu chuyện trò đời thường nhưng lần lữa thật lâu lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, bao con chữ gõ ra lại chẳng có dũng khí gửi đi…

Có gì đó như đã lặng lẽ thay đổi, lại có gì đó như chưa từng đổi thay. Anh vẫn quan tâm cô, chăm sóc cô, lo lắng cho cô như trước. Tiếng khóc nức nở của cô truyền qua điện thoại vẫn khiến anh chẳng màng tất cả mà lao vút ra ngoài, chạy về phía đầu ngõ. Anh muốn nói với cô, mọi thứ rồi sẽ lại tốt hơn như bao lần đã qua. Anh muốn an ủi cô, dỗ dành cô để cô không còn buồn nữa. Bởi vì, tất cả mọi kiên trì và ánh sáng trong cuộc đời này của Cố Ngôi cũng chỉ có Chúc Triều Ca.

Cố Ngôi luôn biết, kẻ nát rượu và lúc nào cũng ra tay đánh người mỗi lúc say xỉn, kẻ mà anh gọi là “ba” là một kẻ đáng sợ chẳng ra gì, còn bản thân anh lại là một đứa cặn bã do ông ta nuôi dạy. Cuộc sống anh trải dài một mảng tối tăm, tương lai là một điểm đen mịt mù hư ảo.

Anh sống trong bùn lầy, dẫu bàn tay có được tẩy rửa bao lần cũng chẳng dám với tay chạm vào ngôi sao nơi xa xăm.

Ngày ấy, anh đã chuẩn bị mọi thứ để kết thúc tất cả. Nhưng rồi, trong lúc anh bị tuyệt vọng vây hãm ấy, chỉ một cuộc điện thoại của Chúc Triều Ca đã khiến anh một lần nữa tìm lại được hy vọng, thấy được lý do để tiếp tục sống.

Chẳng thứ gì trên đời này rực sáng hơn Chúc Triều Ca. Chính cô đã thắp sáng anh, thắp sáng hết thảy bùn nhơ và bóng tối trong anh.

“Đừng hỏi sao trời” là một câu chuyện ngắn đan xen giữa thực tại và hồi ức hơi hướng chữa lành – cứu rỗi. Cốt truyện tuy không quá mới mẻ, nhưng với 19 chương truyện, mình không cảm thấy bị nhồi nhét tình tiết hay cảm thấy diễn biến quá nhanh, kết vội chút nào. Cách nhân vật nhất quán từ đầu tới cuối làm mình đánh giá cao. Tình tiết có H chỉ chiếm một góc nhỏ xíu, hoàn toàn không gây ảnh hưởng đến tuyến tình cảm của hai bạn ấy hay cốt truyện. Câu chuyện tuy ngắn nhưng có thể khiến một ngày của bạn trở nên ngọt ngào hơn.

[“Triều Ca trước giờ rất giỏi… Lần đầu tiên gặp nhau, anh đã biết Triều Ca là ngôi sao sáng trên bầu trời.”

Mà từ khi sinh ra, anh đã là vũng bùn.

“Nhưng anh muốn có được ngôi sao đó… Lúc đó anh nghĩ, nếu có thể, anh muốn ở cạnh nhau lâu hơn. Để anh có thể thường xuyên nhìn thấy em, nghe em nói. Khi nào em ghét anh, lúc đó mọi thứ mới kết thúc.”

“Em không hề ghét anh.”

“Ừ. Cho nên anh đã trở về.”]

Bởi vì Chúc Triều Ca vẫn còn ở nơi ấy, Cố Ngôi mới lại trở về nơi đây, trở về từ chốn bùn nhơ tăm tối, trở về từ chốn tuyệt vọng thăm thẳm sâu…

____

“ “: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Vườn Nhà Dâu

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN