logo
REVIEW>> ĐƯA EM ĐẾN HÒN ĐẢO CỦA ANH
dua-em-den-hon-dao-cua-anh
Tìm truyện
Donate

ĐƯA EM ĐẾN HÒN ĐẢO CỦA ANH

Độ dài: 71

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 900

Sau chia tay, như thế nào mới là người trưởng thành?

Là buông tay vẫn làm bạn, vẫn xem nhau như người quen cũ sao? Hay bặt vô âm tín, biến mất triệt để khỏi thế giới của nhau? Thế nào để chấm dứt bớt đau hơn?

Vương Kết Hương chọn vế sau để kết thúc đoạn tình cảm 5 năm với Ân Hiển. Bạn trai cũ thì bạn trai cũ, với tính cách của Vương Kết Hương, nếu hai người chia tay hòa bình thì cô cũng chẳng ghi thù. Nhưng trước khi chia tay anh ta vẫn còn cố chấp cãi nhau với cô, cãi nhau lớn đến mức cô không muốn nhìn thấy mặt anh ta thêm lần nào nữa.

Ấy vậy mà, bẵng đi mấy năm, anh ta đến tìm cô theo một cách kì lạ và cực kì đáng ngờ. Thực ra cũng không tính là “đến tìm”, mà chỉ có một con hạc giấy xiêu vẹo ghi mấy chữ: “Đến đảo của anh đi” bay vào phòng ngủ của cô.

Rồi bất thình lình nó biến lớn, chở cả Vương Kết Hương lẫn giường của cô đến một nơi gọi là đảo Thỏ Con. Trên đảo chẳng có gì ngoài mấy ngôi nhà và một chú thỏ con lông trắng. Vương Kết Hương thích nhất là thỏ con, cô không kiềm chế được vuốt ve cưng nựng nó đã đời…

Cho đến khi con thỏ đó cất giọng đàn ông!

Giọng điệu mỉa mai này, cái nhíu mày lạnh nhạt quen thuộc này… chẳng phải là tên bạn trai cũ Ân Hiển đáng ghét sao?

Vương Kết Hương cuống cuống tay chân, nghĩ đủ mọi khả năng tại sao Ân Hiển lại biến thành thỏ. Nào là anh ta “nghiệp” quá nên bị người ta nguyền rủa biến thành thỏ, nào là anh ta được quốc vương đảo thỏ nhìn trúng nên đem bắt về làm “thỏ phu nhân”…

Sự thật chứng minh, chẳng có nguyên nhân nào đúng cả. Ân Hiển đơn giản chỉ biến thành một con thỏ lông trắng đáng yêu, không nhớ gì về quá khứ của mình, cũng không nhớ gì về Vương Kết Hương và đoạn tình cảm của hai người.

Vương Kết Hương thở dài, người nhớ kí ức về tình yêu của bọn họ chỉ còn mỗi mình cô.

Ân Hiển tuy không nhớ được gì nhưng tính nết chẳng chút thay đổi, anh vẫn thờ ơ, ranh mãnh và độc miệng như xưa. Nhưng hiện tại anh khao khát muốn thoát khỏi đảo Thỏ Con này, và Vương Kết Hương là hy vọng duy nhất của anh.

Thế là mỗi tối, Vương Kết Hương lương thiện lại được chú hạc đưa đến đảo thỏ làm nhiệm vụ. Cô và Ân Hiển quyết định vào những ngôi nhà trên đảo, tuy điều này khiến anh cảm thấy không vui, nhưng vì tự do, anh chấp nhận vượt qua nỗi sợ.

Những ngôi nhà này đưa Vương Kết Hương đến cuộc đời của Ân Hiển, cuộc đời dài của anh từ lúc chào đời đến khi gặp được cô.

Mỗi ngôi nhà là một hồi ức, ở đó Vương Kết Hương đã thấy Ân Hiển năm bốn tuổi, tám tuổi, mười bốn, rồi hai mươi hai, hai mươi tư… Nhận thức của cô về người bạn trai cũ Ân Hiển gần như thay đổi hoàn toàn. Đồng thời, cô đã dần hiểu vì sao anh lại trở thành một người như vậy. Trở thành một Ân Hiển cô si mê và một Ân Hiển khiến cô nuối tiếc nhường ấy .

***

Ân Hiển bốn tuổi ngây ngô học thuộc thơ cổ một mình, tâm hồn non nớt đến độ Vương Kết Hương không dám đùa giỡn cậu.

Ân Hiển tám tuổi sẽ không khóc vì ngã xe đạp, không khóc vì bị bạn bè chê cười, nhưng sẽ khóc nấc lên bởi những lời tàn độc như mũi dao của cha, sự lạnh lùng rét buốt của mẹ. Ân Hiển bị làm lơ, bị hạ thấp, bị coi như công cụ để trút giận. Lúc đó, người ta nói với cậu, đó là cách họ yêu thương cậu.

Ân Hiển mười lăm tuổi không chỉ bị vây trong bốn bức tường của trường nội trú, mà còn bị nhốt trong thế giới của chính mình không cách nào thoát ra.

Ân Hiển hai mươi hai tuổi, vì không muốn mãi bị sắp xếp như con rối gỗ của cha mẹ nên đã rời khỏi gia đình. Một mình lập nghiệp ở phương xa, đi đến nơi không có bất cứ ai quen thuộc, sống một vòng đời chán ngán mới.

Ân Hiển hai mươi tư tuổi, gặp gỡ rồi yêu đương với Vương Kết Hương. Nhưng anh lại chẳng biết cách yêu thương, trân trọng cô, thậm chí đến những cảm xúc bình thường như mỏi mệt, buồn bã, áp lực anh cũng không biết cách thể hiện ra.

Trớ trêu nhất là, Vương Kết Hương lại là một cô gái nhạy cảm hay nghĩ nhiều, cô mong cầu tình yêu của anh, hy vọng anh có thể nói yêu cô, có thể mở lòng với cô, để Vương Kết Hương bước lên hòn đảo của anh. Nhưng cô không làm được, mãi đến khi chia tay anh vẫn chưa từng cho cô bước vào trái tim mình.

Chạy trốn khỏi ngôi làng nhỏ trong núi, Vương Kết Hương tuy lương thiện nhưng lại cực kì thiếu cảm giác an toàn. Ngày thơ ấu, thân thể và trái tim cô chịu quá nhiều tổn thương. Cô rời khỏi ngôi làng đó là đang trốn tránh thứ mãnh thú tai họa, trốn tránh kí ức về người mẹ hiền từ, về người bà trọng nam khinh nữ, về cuộc sống tối tăm ngày này qua tháng nọ.

Vương Kết Hương cũng muốn như Ân Hiển, có thể quên đi những chuyện khiến mình đau lòng, cứ vậy mà sống đời vô tư trên đảo Thỏ Con, ngày ngày uống một ly nước ép cà rốt, tắm dưới ánh nắng, nghe gió hát rì rào bên tai.

Nhưng mọi chuyện nào đơn giản như vậy.

Ngôi nhà cuối cùng mà Vương Kết Hương phải vào chính là ngôi nhà cô và Ân Hiển từng ở khi bắt đầu bên nhau. Ngôi nhà cuốn theo tất cả hồi ức hạnh phúc lẫn đắng cay của họ.

Khi bắt đầu yêu đương, Vương Kết Hương mới từ quê lên thành phố, bị người ta lừa mất lương, bị đuổi việc, bị bạn thân phản bội, thảm tới mức không còn chỗ trú chân. Thế là cô theo Ân Hiển, theo một tên đang đi làm thuê, không đủ tiền nên chỉ có thể thuê một căn hộ tồi tàn rách nát đến thảm thương, ngày lo ăn từng bữa. Hai người chen chúc trong căn nhà nhỏ đó đến tận 3 năm.

Thế giới ngoài kia mưa sa gió giật, cuộc sống nghèo khổ thời còn trẻ của họ dường như chẳng thể tệ hơn được nữa. Nhưng may mắn thay, họ vẫn còn một mái hiên để náu mình, một người bạn để chuyện trò, … tất cả tạo nên một ngôi nhà. Cái đói, cái lạnh, mùa Đông, đêm tối, cái nghèo túng đều được niềm vui xua tan.

Dù thế giới đáng sợ, cũng không đáng sợ tới mức hết thuốc chữa.

“Ân Hiển,” Vương Kết Hương nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Nếu cuộc đời có thể quay lại lần nữa thì tốt biết bao…”

Lên đảo Thỏ Con đối với Vương Kết Hương tựa như một giấc chiêm bao, cô không chỉ thấy được cuộc đời Ân Hiển mà còn nhìn thấy cuộc đời mình, gặp lại được người mẹ đã mất nhiều năm, sống cuộc đời cô muốn sống, vui vẻ thong dong. Mà tất cả hạnh phúc cô có trong thế giới đó đều được đắp nặn nên từ tình yêu và sự dịu dàng sâu thẳm của Ân Hiển.

Bởi vì yêu cô, nên anh muốn cô được hạnh phúc, chí ít là trong mơ.

Dù thực tế, số phận của cả Ân Hiển và Vương Kết Hương đều buồn đến não nề, nhưng dường như ở thế giới đó, thời niên thiếu của Ân Hiển đã bớt gian nan hơn, tuổi thơ của Vương Kết Hương cũng thêm dịu dàng.

Đứng trên góc độ khách quan mà nói, quả thực Ân Hiển không phải là một người bạn trai tốt. Nhưng khi Vương Kết Hương nhìn từ đảo Thỏ Con, từ cuộc đời ảm đạm của anh, cô lại cảm thấy anh không đáng trách đến vậy.

Thực ra anh yêu cô, yêu trong vô thức, đến chính anh cũng không biết được tình yêu ấy. Cô bị bệnh, cần bổ sung vitamin, anh dành dụm nửa tháng lương để mua cho cô chiếc máy ép nước cà rốt. Mùa đông lạnh lẽo mà họ lại chẳng đủ chăn ấm, anh nhường phần chăn của mình cho cô. Tình yêu của anh nằm trong mỗi nhịp thở anh hít vào trong lồng ngực.

Vương Kết Hương chỉ có thể đổ lỗi cho số phận, đổ lỗi cho căn bệnh mà Ân Hiển mang. Cô oán hận vì sao tuổi thơ của anh lại đau buồn như vậy, vì sao lại khiến Ân Hiển cô yêu không biết cách yêu thương và trân trọng tình yêu. Cô thậm chí còn có chút hối hận, vì sao cô không thể tin tưởng anh, tin tưởng vào tình yêu của anh hơn một chút.

Đến tận chương cuối cùng, tình yêu của  Ân Hiển mới bộc lộ rõ ràng. Tôi đã thực sự choáng ngợp trước cấu tứ chặt chẽ không chút kẽ hở của truyện. Không khí truyện bắt đầu với nét tưng tửng hài hước, nhưng càng về sau lại càng cuốn hút và nặng nề hơn, mở ra càng nhiều góc khuất được khắc họa sắc nét hơn. Sâu sắc, bí ẩn và cực kỳ sáng tạo là những gì tôi có thể nói về “Đưa em đến hòn đảo của anh”.

Vỏn vẹn 71 chương truyện, Phiên Đại Vương kể lại hai cuộc đời, hai số phận nhưng có cùng một tình yêu. Họ đã sống hết mình, tuy cái kết không thể nào tệ hơn được nữa, nhưng trong năm năm yêu nhau, họ không hề hối hận, tình yêu ấy đã trở nên vĩnh hằng.

***

Một đêm Đông nọ, Vương Kết Hương và Ân Hiển chen chúc trong căn phòng trọ không có máy sưởi, vừa lạnh vừa đói.

Anh kể chuyện dỗ dành cô, dỗ cô ngủ là hết khó chịu.

Giọng Ân Hiển lạnh lẽo khô khốc, nhưng câu chuyện của anh lại khiến Vương Kết Hương cảm động đến rơi nước mắt: Sau này giàu rồi, anh sẽ mua một hòn đảo to. Trên đảo có đồ ăn ngon, có nhà cao cửa rộng, anh sẽ mua một ổ thỏ, để em sống thoải mái vô tư trên hòn đảo của anh.

Vậy nên, sau khi chia tay, Ân Hiển gửi cho Vương Kết Hương một con hạc giấy viết: “Đến đảo của anh đi.”

Để anh yêu thương em.

Trên hòn đảo Thỏ Con ấy, trời đất bạt ngàn, biển xanh thơm mùi nắng, một chú thỏ mặc áo len đan hoa vàng đứng một mình, đợi cô gái của nó đến mang nó đi đến thiên đường.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: AlanFoxBT4C

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN