logo
REVIEW>> DỤ DỖ
du-do
Tìm truyện
Donate

DỤ DỖ

Tác giả:

Mộ Nghĩa

Độ dài: 87

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 3205

Thời đi học, có mấy ai chưa từng có một thoáng “rung rinh”, bồi hồi trước một người. Có thể là chàng trai lớp bên với nụ cười tỏa nắng hay cô bạn duyên dáng khi nào cũng tràn trề năng lượng như một mặt trời nhỏ.

Sở dĩ nói là “rung rinh”, bởi tình cảm của khi ấy không đến khi con người ta tới tuổi “chín muồi” của cảm xúc, mà nó nảy nở vào ngày ta còn ngây ngô nhìn đời bằng đôi mắt sáng trong đầy hiếu kỳ.

Tình cảm ấy chẳng dễ nhận ra chút nào cả. Nó nảy nở đầy bất chợt, chẳng cho ta một lời hồi báo. Là thứ tình cảm vừa ngây ngô vừa ngọt ngào, cứ thế mà len lỏi vào tim ta, một đoạn hồi ức be bé xinh xinh nhưng lại lấp đầy cả thời niên thiếu.

Thích chỉ đơn giản là thích, có lẽ tình đầu tươi đẹp cũng vì lẽ đó.

Lương Chi Ý là cô nàng đúng chuẩn “crush quốc dân”, ít nhất thì trong mắt các bạn học, đây là sự thật không thể bàn cãi. Cô xinh đẹp, thành tích học tập luôn dẫn đầu, tính tình thân thiện lại dễ mến, đã thế, cô còn xuất thân trong gia đình giàu “nứt đố đổ vách”. Mấy cô gái nói đùa với nhau rằng, người thích Lương Chi Ý mà xếp hàng lại thì có khi sân trường không đủ chỗ để đứng nữa ấy chứ.

Có một thời gian, cụm từ “boyfriend material” hay “girlfriend material” nổi đình đám khắp cõi mạng. Nôm na để chỉ những người đủ tố chất làm người yêu lý tưởng trong lòng mình. Mấy cô cậu học sinh cũng bàn nhau rôm rả, chia sẻ hình mẫu lý tưởng của mình cho bạn bè và suy đoán “người trong lòng” của bè bạn xung quanh. Đến lượt Lương Chi Ý, chẳng cần suy đoán gì nhiều, gần như ai cũng cho là cô sẽ thích một chàng trai “cùng thế giới với cô” – là cậu trai học rất giỏi, rất đẹp trai và gia đình rất giàu có.

Trong lòng bạn bè, cô như một viên ngọc quý hoàn mỹ không tì vết, mà chàng trai có thể sánh đôi cùng cô cũng phải là một người không hề kém cạnh.

Mọi người đều khẳng định chắc nịch suy đoán ấy, cho nên, khi Lương Chi Ý công khai theo đuổi Bùi Thầm, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc, không dám tin vào những gì mình nghe được.

Để nói về Bùi Thầm, người ta sẽ nghĩ đến hai từ “đặc biệt” và “bí ẩn”. Ngoài việc vô cùng xuất sắc ra thì anh lúc nào cũng trầm lặng, khép kín. Bí ẩn đến mức chẳng có ai dám chủ động kết thân, chẳng có ai hiểu về con người thật của anh cả. Người ta chỉ biết rằng, Bùi Thầm không có gia cảnh tốt và là một người rất khó gần.

Một người luôn rạng ngời tươi tắn, một người là “mọt sách” chẳng thích nói cười. Một người là thiên kim nhà giàu, người kia lại mưu sinh kham khổ từng bữa ăn. Hai số phận trái ngang nhường ấy, ngỡ rằng, gặp gỡ chỉ là thoáng qua như bao lần đã từng.

Rồi mai đây, khi tình cảm trào dâng đến chẳng thể kìm nén, họ thấy mình may mắn xiết bao khi được gặp nhau trên cuộc đời này.

“Có lẽ trước đây không biết, nhưng vào khoảnh khắc khi Lương Chi Ý gặp Bùi Thầm đó, ông trời cũng đã viết xong câu chuyện tình yêu trong tương lai của họ.

Cho dù trải qua vô vàn khó khăn.

Cũng không thể nào thay đổi.”

Có những người dùng được tuổi thơ chữa lành cả cuộc đời, nhưng, có những người lại dùng cả cuộc đời để chữa lành vết thương thời thơ ấu.

Mà Bùi Thầm thuộc vào kiểu người thứ hai.

Những năm tháng đầu đời, cuộc sống của anh miễn cưỡng xem như là trọn vẹn và ấm cúng. Khi ấy, cậu bé Bùi Thầm đâu khác chi mấy cô cậu cùng tuổi. Cũng nghịch ngợm phá phách, cũng bày không biết bao nhiêu trò đùa dai làm người lớn phải mệt mỏi.

Cậu bé vừa thông minh lém lỉnh vừa sáng láng ngời ngời ấy, có lẽ sẽ có cuộc đời trọn vẹn biết bao, nếu ngày ấy cậu bé không nghe thấy trận cãi vã lời qua tiếng lại giữa ba mẹ.

Từ ngày ấy, dăm ba ngày anh lại phải chứng kiến cảnh ba mẹ cãi nhau. Tranh cãi nảy lửa về cuộc sống, về sự tuyệt vọng, về hai chữ “tương lai” mịt mù xa xôi, và về nửa thân dưới bại liệt của ba…

Mọi thứ cứ như chỉ vừa xảy ra vào hôm qua vậy. Nhắm mắt lại, chẳng hiểu sao trong đầu cậu bé Bùi Thầm cứ hiện lên cảnh một nhà ba người đầm ấm, không sao phai nhoà đi được. Vậy mà hôm nay, mọi ánh sáng của hạnh phúc tan biến hết thảy, cậu bé ấy bị đẩy vào vực sâu tăm tối.

Sự rời đi của mẹ đã tàn nhẫn dập tắt niềm tin vào tương lai của cậu bé Bùi Thầm.

Trong ngôi nhà cũ kỹ ẩm thấp, Bùi Thầm cứ lớn dần lên theo năm tháng. Chẳng còn mẹ cạnh bên, chỉ có ba bầu bạn với anh trên hành trình trưởng thành. Ba chính là động lực cho anh tiếp tục sống.

Anh cầm trên tay học bổng dành cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn, trong lòng chỉ toàn là hương vị đắng chát của sự tự ti, tự ti vì thân phận của mình.

Anh thấy mình không xứng được yêu thương.

Anh đã sớm quen với sự cô đơn. Như kẻ lữ hành độc bước trên hành trình dài đằng đẵng. Thế nhưng, ông trời lại mang một Lương Chi Ý tốt đẹp nhường ấy đến bên anh. Để cô khăng khăng một mực ở bên anh, xua tan đi sự trống vắng giá lạnh chiếm giữ tâm hồn anh bao năm qua.

“Trong nháy mắt đó anh đã có một niềm hy vọng xa vời, hy vọng xa vời rằng, con đường tới bến xe buýt này có thể dài hơn một chút.

Có thể để cô ở bên anh lâu hơn một chút…”

Tại khoảnh khắc ấy, Bùi Thầm chợt nhận ra anh thích Lương Chi Ý là việc “ván đã đóng thuyền”, không cách nào dùng lý trí để kiểm soát tình cảm ấy nữa.

Dẫu mấy lời bàn tán xôn xao cứ văng vẳng bên tai, dẫu người ta nói gia cảnh bần hàn này chẳng xứng đáng được đứng bên cạnh cô, dẫu cho anh tự cảm thấy bản thân mình thấp kém tầm thường… Thì vào giây phút anh dám nhìn thẳng vào lòng mình, tất cả mọi thứ đã đầu hàng trước tình cảm ấy rồi.

Nếu thời gian có quay trở lại, Bùi Thầm ước chi anh đã không ôm khư khư cái lòng tự trọng đáng buồn của mình mà phủ định tình cảm dành cho Lương Chi Ý. Nếu được làm lại, anh sẽ bước về phía cô không chút do dự, như tình cảm kiên định mà cô đã dành cho anh.

Lương Chi Ý là vầng trăng sáng dịu dàng soi tỏ con đường anh. May mắn thay, ngược xuôi ngang dọc cả một chặng đường dài, Bùi Thầm đã không vuột mất vầng trăng ấy…

Dù đã đọc qua khá nhiều truyện có bối cảnh thanh xuân vườn trường, nhưng với “Dụ dỗ” của Mộ Nghĩa, mình vẫn có những ấn tượng nhất định. Cả bộ truyện được bao trùm trong không khí trẻ trung bừng bừng sức sống. Motif không quá mới lạ, nhân vật cũng không lạ lẫm, nhưng thắng ở cách chuyển tải câu chuyện. Nếu để mình chọn ra một từ để nói về câu chuyện giữa Bùi Thầm và Lương Chi Ý thì có lẽ mình vẫn sẽ dùng từ “ấm áp” thôi.

Mình đánh giá đây là câu chuyện đáng đọc nếu “sân nhà” của bạn là thể loại thanh xuân vườn trường như mình.

____

*: Sưu tầm và có chỉnh sửa đôi chút để phù hợp rv.

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ reviewer đã đọc: Selbyul Yang.

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN