logo
REVIEW>> DƯ ÂM VẪN CÒN THOẢNG BÊN TAI
du-am-van-con-thoang-ben-tai
Tìm truyện
Donate

DƯ ÂM VẪN CÒN THOẢNG BÊN TAI

Tác giả:

Thư Viễn

Reviewer:

AI_Anh Đào

Độ dài: 70

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1885

Một cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa chàng trai nổi loạn và cô gái lần đầu đấu tranh thoát khỏi chiếc lồng sắt của gia đình.

Cứ ngỡ rằng họ sẽ chẳng có ngày gặp lại.

Nhưng định mệnh lại cuốn hai con người vô cùng khác biệt ấy vào với nhau, rồi trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống đối phương.

Cho dù sau này có lúc núi sông cách trở, họ vẫn luôn chờ đợi ngày tương phùng…

….

Lần đầu tiên Lương Tự gặp Dư Thanh là ở Tây Ninh. Cô gái có mái tóc xõa ngang vai, khuôn mặt còn mang nét ngây thơ, đôi mắt sáng trong hệt như một thiên thần, cứ đi lang thang trên đường phố cổ Tây Ninh vào đêm hôm khuya khoắt.

Đó là một ngày xui xẻo trong cuộc đời anh, tiền bị mất, đến nhà ga mua vé không được, lại còn phải đèo bòng cô con gái nhà lành cứ mãi bám theo sau. Sau khi mủi lòng đồng ý cho cô tá túc cùng mình trong căn phòng trọ tồi tàn một đêm, đến khi thức dậy, anh không còn thấy cô gái kia đâu nữa.

Vào lần gặp mặt ấy, anh chỉ nghĩ đơn giản là con gái nhà người ta cãi nhau với bố mẹ nên chơi trò bỏ nhà đi, qua một đêm thì đâu lại vào đó, hai người bọn họ cũng sẽ mỗi người một ngả thôi. Nhưng khi lại thấy bóng dáng cô ở thôn Tiểu Lương vào ba tháng sau, anh mới biết rằng, “chuyện cố hương trùng phùng đúng là không thể đùa được”.

Từ đó trở đi, sợi dây duyên phận cứ vô tình kết nối hai con người xa lạ ấy lại với nhau hết lần này đến lần khác. Dư Thanh ở lại trấn nhỏ, trở thành cô giáo dạy vẽ của em gái Lương Tự lúc nghỉ hè, rồi lại tiếp tục vào học chung trường với anh. Sau “sự cố” trớ trêu vào một buổi chiều nọ, anh dần chú ý đến Dư Thanh nhiều hơn, phát hiện ra bên trong vẻ ngoài ngây thơ là sự quyến rũ tiềm tàng khiến anh từ từ si mê không lối thoát.

Đối với Dư Thanh, Lương Tự là chàng trai đối xử rất tốt với cô ngoài ông bà ngoại, có vẻ ngoài trông cà lơ phất phơ nhưng lại không tài nào khiến người ta ghét nổi. Con người Lương Tự giống như thứ nhạc rock anh chơi, mạnh mẽ và nổi loạn, khiến cho một người chưa từng tiếp xúc với loại âm nhạc này trước đây như cô trở nên mê mẩn nó, cũng yêu luôn cả lý tưởng cháy hết mình vì âm nhạc của anh.

Họ đến bên nhau rất tự nhiên, vì sơ suất để cho cậu bạn thân giở trò làm kế hoạch của anh đổ bể, nhưng cũng nhờ có cậu ấy mà hai người bọn họ lại ở bên nhau sớm hơn. Mười mấy năm sống trên đời đây là lần đầu tiên Dư Thanh có cảm giác an toàn, sự che chở của Lương Tự dành cho cô thoải mái và an tâm hơn nhiều so với sự bảo bọc thái quá của mẹ, vì bà khiến cô không có lấy một người bạn để trút bầu tâm sự mỗi lúc cô đơn.

Những tháng ngày sống ở thôn Tiểu Lương sao yên bình quá đỗi. Sáng anh chờ cô ở đầu ngõ, tối hai người lại về cùng nhau. Dọc đường anh luôn cố tình trêu cô, cô nhân lúc anh không để ý thì tìm cách chọt vào lưng anh trả đũa. Họ biết ngày chia xa cũng đang dần đến nhưng không một ai nói gì, chầm chậm trải qua những tháng ngày bình lặng mà không hỏi đến tương lai.

Dư Thanh biết rõ, thôn Tiểu Lương không thể trói buộc con người chứa đầy hoài bão và đam mê như Lương Tự. Nhưng cũng không sao cả, anh đi đâu cô theo đó, dù anh có quyết định như thế nào thì cô vẫn mãi ở bên anh.

“Anh mà muốn lập ban nhạc rock, chắc chắn phải tới thành phố lớn mới có tương lai, Thượng Hải thế nào, không thì Bắc Kinh cũng được.”

“Dù gì em cũng chưa chọn trường, đi đâu cũng như nhau.”

Nhưng rồi biến cố xảy ra, chỉ vì giây phút bốc đồng nông nổi mà Lương Tự phải trả giá bằng cả tương lai của mình. Còn Dư Thanh lại không hề biết rằng, sau chuyến đi cùng mẹ ra nước ngoài là cảnh còn người mất, anh và cô sẽ không còn là họ của ngày xưa.

Nhưng cô không bỏ cuộc...

Con đường phía trước của anh tối tăm, tương lai vô định không có chốn dừng chân, nhưng Dư Thanh vẫn luôn âm thầm đứng ở phía sau anh, đợi anh quay trở lại.

Đây cũng là lần thứ hai cô đấu tranh với mẹ, lựa chọn một chuyên ngành khác với những gì mẹ mong đợi. Cô đến Bắc Kinh, nơi có giấc mộng nhạc rock của Lương Tự để tiếp tục học tập và đợi chờ anh.

Rồi cũng có một ngày, sự chờ đợi của cô đã gặt hái được kết quả. Cô nhìn thấy anh đàn hát trong một ban nhạc tên là “Hằng tinh nhỏ”, cái tên chỉ thuộc về hai người bọn họ. Dù cuộc đời có vùi dập anh thế nào thì ước mơ của anh vẫn mãnh liệt và nồng cháy như thế, tình yêu anh dành cho cô mãi luôn nóng bỏng như ngày nào.

Họ lại tiếp tục ở bên nhau dù cho giữa hai người có muôn vàn khoảng cách. Một người đã từng ngồi tù, tương lai mờ mịt, đang từng bước gây dựng lại từ đầu như anh gặp phải không ít khó khăn. Thế nhưng Dư Thanh vẫn luôn dõi theo anh, trong con người nhỏ bé của cô ẩn chứa sự kiên định không gì sánh bằng.

Cô chưa từng lo lắng, cũng chưa từng than phiền một lời nào, dù anh nói gì cô cũng luôn hết mình ủng hộ.

Cô nói: “Em sẽ mãi mãi ủng hộ anh.”

Và thực sự là mãi mãi.

Lương Tự cảm thấy mình rất may mắn, vì tuy rằng năm tháng đổi thay, vật đổi sao dời, nhưng Dư Thanh vẫn một lòng hướng về anh, tình nguyện cùng anh trải qua những tháng ngày chông gai cơ cực.

Song liệu Lương Tự có chạm đến được giấc mộng nhạc rock mà anh hằng mong ước bấy lâu nay? Mối quan hệ giữa Lương Tự và Dư Thanh rồi sẽ ra sao khi giữa họ có quá nhiều khác biệt? Lương Tự có thể thuyết phục được người mẹ bảo thủ của Dư Thanh giao con gái bà cho anh hay không?

“Dư âm vẫn còn thoảng bên tai” là một câu chuyện nhẹ nhàng dịu êm nhưng không kém phần thực tế. Bằng giọng văn mộc mạc dung dị, Thư Viễn đã vẽ nên bức tranh thôn Tiểu Lương thật bình yên, ở nơi đó đã diễn ra một câu chuyện tình yêu bình dị nhưng vô cùng sâu sắc.

Cô đã từng phá chiếc kén bao bọc mình bước ra ngoài và đến thế giới của anh, anh cũng đã từng trả giá cho những nông nổi thời trẻ dại. Họ đã từng nổi loạn, từng vui vẻ bên nhau, cũng đã nhận lấy bài học đắng cay cho sự lựa chọn của mình. Nhưng sau tất cả, tình yêu của họ vẫn mãi trường tồn theo năm tháng.

Bên cạnh hai nhân vật chính, những nhân vật phụ trong truyện ai ai cũng có câu chuyện riêng. Người mẹ Lục Nhã của Dư Thanh không dám mở lòng đón nhận tấm chân tình từ cậu học trò của người chồng cũ. Lý Vị và Chu Hiển vẫn chưa thoát khỏi định kiến để mở lòng với nhau. Bố Lương vẫn đi mãi chưa về, để lại mẹ Thẩm một mình quạnh quẽ trong thôn Tiểu Lương. Và Hứa Kính cũng phải trả giá cho những gì cô ta đã gây ra trong quá khứ.

Tuy câu chuyện đã khép lại, nhưng dư âm của nó vẫn cứ văng vẳng bên tai mình, về thôn quê yên bình, về những con người mang đầy hoài bão, về tình yêu sâu sắc của đôi trẻ dù cho trải qua những năm tháng chia xa.

“Nếu có ai hỏi về mối tình này, Lương Tự sẽ đáp rằng: là mãi mãi”.

____

“...” Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Sqsq1306

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN