logo
REVIEW>> ĐÔNG CUNG TÀNG KIỀU
dong-cung-tang-kieu
Tìm truyện
Donate

ĐÔNG CUNG TÀNG KIỀU

Độ dài: 63

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 584

Một văn sĩ thời nhà Kim ở Trung Quốc đã từng nói: "Hỡi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống c hết."*

Ái tình là thứ trừu tượng nhưng lại có sức nặng vô cùng lớn lao.

Từ xưa đến nay, chữ tình luôn là thứ khiến cho người ta mất đi lý trí, bất kể họ có thân phận cao quý hay thấp hèn.

Vệ Chiêu và Chu Dục, một người là cung nữ hạ đẳng ở Lãnh Cung, một người là Thái tử cao cao tại thượng, dưới một người trên vạn người. Hai con người với hai số mệnh trái ngược nhau lại bị ông trời trêu đùa mà gặp gỡ.

Duyên phận của Vệ Chiêu với Chu Dục phải kể đến từ mười năm trước, trong trận cung biến năm Nhâm Dần, khi đó Vệ Chiêu mới sáu tuổi vừa bị đưa vào cung làm nô tỳ, còn Chu Dục mười tuổi. Lần đầu tiên gặp nhau, Chu Dục bị cung nữ thân cận bên cạnh của tiên Hoàng hậu dẫn đến hồ sen, định dìm c hết, là Vệ Chiêu đã cứu Chu Dực.

Sau khi nàng cứu được Thái tử, hai người chạy về Trường Tín cung, đã tận mắt chứng kiến tiên Hoàng hậu treo cổ t ự v ẫn. Lúc ấy Thái tử chỉ mới mười tuổi, dù hoảng sợ vì nhìn thấy mẫu hậu thắt cổ t ự v ẫn, nhưng vẫn không quên dùng bàn tay che đôi mắt của nàng lại.

Có lẽ chính vào giây phút đó vận mệnh của họ đã được buộc chặt với nhau. Để rồi mười năm sau gặp lại, duyên phận đó giống như một công tắc được khởi động, khiến số mệnh hai người kết nối chặt chẽ.

Người ta thường nói, hoàng cung là nơi ăn thịt người không nhả xương. Thế nhưng ở trong cung mười năm, Vệ Chiêu vẫn giữ được tâm hồn thuần khiết, và một trái tim nhiệt thành.

Còn Chu Dục, năm đó sau khi Hoàng hậu qua đời đã được đưa đến nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Quý phi, trở thành một người sát phạt quyết đoán, nhưng cũng lạnh lùng vô tâm.

Mọi người thường ca ngợi rằng Thái tử có năng lực tự kiềm chế rất mạnh, xứng đáng là vị quân chủ tương lai, thật ra hắn chỉ là muốn khống chế tất cả, bao gồm cả dục vọng của bản thân.

Mặc dù được ghi dưới danh nghĩa Quý phi, nhưng Chu Dục lại chưa từng công nhận bà. Quý phi là sủng phi của Hoàng đế, địa vị chỉ sau Hoàng Hậu, nay hậu vị bị bỏ trống, bà chính là chủ hậu cung, nhưng chẳng thể thay đổi được xuất thân thấp hèn, từng là nô tỳ rửa chân của tiên Hoàng hậu.

Từ nhỏ Chu Dục đã được dạy rằng, giai cấp khác biệt, mây trên trời vĩnh viễn không chạm tới bùn lầy ở nhân gian. Đến Quý phi hắn còn không để vào mắt, huống chi là cung nhân hạ đẳng như Vệ Chiêu.

Chỉ là, tình cảm không phải thứ con người ta có thể khống chế được. Dù cho người đó có xuất thân cao quý như Chu Dục.

Sau khi Vệ Chiêu bị Quý phi đưa đến Đông Cung làm cung nữ tư tẩm, hai người họ vô tình đồng hành trong trận phản loạn, chính sự quả cảm, gan dạ, không hề sợ hãi trước sinh tử mà trách mắng chủ tướng phản quân của Vệ Chiêu đã khiến hắn nhìn nàng với con mắt khác.

Trong suy nghĩ của Thái tử, khoảng cách giữa các thứ bậc vô cùng lớn. Ngay cả con cháu thế gia cũng không thể hành xử đạm nhiên trước cái c hết được, tại sao một cung nữ thân phận thấp kém lại có khí khái như vậy? Hắn nghĩ không ra, nhưng không thể phủ nhận, trong nháy mắt đó, Vệ Chiêu còn chói lọi hơn cả ánh mặt trời.

Cho dù một Thái tử như hắn đã gặp qua rất nhiều nữ tử, nhưng chưa từng có một ai giống như Vệ Chiêu, để lại trong lòng hắn ấn tượng sâu sắc đến như vậy.

Rồi không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi một cử chỉ lời nói của Vệ Chiêu đều khiến hắn rung động. Mỗi một câu một chữ trong từng lời nói của nàng, hắn đều nguyện ý nghe.

Khi một nam tử bắt đầu nhìn nhận một nữ tử, đó chính là khởi đầu của tình yêu. Nhưng những tư tưởng thâm canh cố đế bao năm nay khiến Chu Dục không tin, cũng không muốn thừa nhận tình cảm của mình. Từ thủa nhỏ, hắn đã chịu sự dạy dỗ của nho học, rèn luyện tâm thuật của một bậc đế vương, hắn cho rằng bản thân đã đủ vô tình, không ngờ sẽ có một ngày vì một cung nữ thân phận thấp kém mà buông bỏ nguyên tắc và giới hạn của mình.

Cho đến khi Chu Dục biết được nguyên nhân thật sự của trận cung biến năm đó. Hóa ra hắn vốn là con ruột của Quý phi, năm đấy Hoàng Hậu sinh ra tử thai, đã lén tráo đổi con mình với con của Quý phi. Hắn không thể tiếp thu việc thân mẫu của hắn không phải là quý nữ danh môn vọng tộc mà chỉ là một tỳ nữ rửa chân.

Hai mươi năm qua, hắn được mọi người kính ngưỡng, cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần. Hắn cũng cho rằng hắn là một đám mây trên bầu trời, không thể tưởng, chỉ trong một ngày đã ngã xuống dưới đất, ngay cả bùn đất cũng không bằng.

Hoàng đế cũng nói cho hắn nghe, hóa ra địa vị, quyền thế mà hắn nhận được là bởi vì hắn là con ruột của Quý phi, Hoàng đế yêu bà, yêu ai yêu cả đường đi mà thôi. Nếu hắn không có thân mẫu là Quý phi, ở trong mắt Hoàng đế hắn chẳng là gì cả.

Những chữ đơn giản nhưng đã khiến tín niệm trong lòng của Chu Dục hoàn toàn đổ nát. Hắn xem thường nhất là người có xuất thân cung tỳ rửa chân như Quý phi, vậy mà đó lại là người đã mang lại địa vị Thái tử cho hắn.

Bởi vì xuất thân của bản thân, Chu Dục dần thừa nhận tâm ý của mình với Vệ Chiêu, hắn vô cùng chắc chắn là Vệ Chiêu cũng ái mộ hắn. Và những tư tưởng đã ăn sâu bén rễ bao năm nay khiến Chu Dục cho rằng với địa vị của hắn chỉ cần cúi đầu xuống nhìn đã là may mắn của nàng rồi.

Hắn nghĩ thế cũng đúng, bởi vì chính Vệ Chiêu cũng nghĩ như vậy. Trong mắt nàng, Thái tử điện hạ như tuyết trắng trên núi cao, một sự tồn tại mà thế nhân không thể với tới. Có quá nhiều người ái mộ Thái tử, mà mỗi người trong số đó đều tốt đẹp hơn nàng rất nhiều, nàng chỉ là một cung nữ hèn mọn, không đủ tư cách để hy vọng xa vời làm bạn bên cạnh Thái tử điện hạ.

Nhưng tình yêu lại không có cao thấp.

Vệ Chiêu yêu hắn, có lẽ ngay từ giây phút hắn che mắt nàng năm đó nàng đã bị trầm luân mất rồi. Còn Chu Dục, hắn cũng yêu nàng đấy, nhưng hắn lại không hiểu thế nào là tình yêu, càng chẳng hiểu thấu được Vệ Chiêu.

Để đến khi mối quan hệ của hai người họ đi đến hồi kết thúc, lúc thật sự mất đi Vệ Chiêu hắn mới muộn màng nhận ra, thế nào là ái tình, cùng với nỗi đau khổ và sợ hãi khi mất đi người mình yêu.

“Thiên tử cũng là người

Cũng sẽ cầu mà không được

Cũng có những đêm tối trằn trọc, tưởng niệm đến bình minh.”

Cuối cùng một người không tin quỷ thần như Chu Dục lại nguyện ý tin tưởng vào ước hẹn kiếp sau.

“Bởi vì vương vị quá mức lạnh lẽo, nếu như trong lòng không có một chút tưởng niệm, ngồi ở trên cao, sẽ chỉ dần dần biến thành một đống tro tàn.

Bây giờ hắn đã thực hiện được những điều Vệ Chiêu từng nói, trở thành một vị Hoàng đế tốt. Cuối cùng hắn cũng có thể buông bỏ trách nhiệm của một vị đế vương.

Ở đoạn đường cuối cùng của sinh mệnh, ánh mắt của Chu Dục mơ hồ, hắn vươn tay về phía cửa sổ, tựa như muốn bắt lấy một thứ gì đó, nhưng rốt cuộc lại chẳng thể bắt được thứ gì.

Vệ Chiêu, ta tới tìm nàng đây.”

_____

*Trích trong bài từ “Mô ngư nhi - nhạn khâu” của nhà văn Nguyên Hiếu Vấn (1190-1257) ở cuối nhà Kim đầu nhà Nguyên.

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mây trắng ngang trời

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN