logo
REVIEW>> ĐỢI NGƯỜI NÓI YÊU TÔI
doi-nguoi-noi-yeu-toi
Tìm truyện
Donate

ĐỢI NGƯỜI NÓI YÊU TÔI

Tác giả:

Bối Hiểu Hoàn

Reviewer:

AI_Anh Đào

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 40

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 310

“Tôi vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một khả năng cô ấy sẽ yêu tôi.”

“Cả thế giới này tôi chỉ thích cô ấy. Nếu trong cuộc đời tôi có ánh sáng, chắc chắn là cô ấy, chỉ có mình cô ấy.”

Trình Đẳng bị Nhậm Kha “thu phục” chỉ bằng một tô mì gói.

Thời điểm ấy mới vào đông, có một cậu bé ngồi ở cửa cầu thang bị gió lạnh thổi hai má đỏ bừng, cả người rét run. Cô bé nhà hàng xóm nở nụ cười hỏi cậu bé có muốn vào nhà ngồi, có muốn ăn mì ăn liền không. Thế là cậu bé gật đầu đứng dậy, đi đến bên cạnh cô bé, cứ thế về nhà cùng cô.

Sau đó bên cạnh Nhậm Tiểu Kha luôn có thêm một “cái đuôi” Trình Tiểu Đẳng có ngoại hình bảnh bao, trắng trẻo sạch sẽ.

“Cô đưa anh về nhà, anh chờ cô tan học.”

“Cô leo cây hái quả, anh ở dưới tàng cây hứng quả.”

“Anh bị đứa trẻ xấu bắt nạt, cô làm chỗ dựa đánh đứa trẻ kia giúp anh.”

Anh ở bên cạnh cùng cô, nhìn thấy cô trưởng thành, âm thầm che chở để cô sống một cuộc sống vui vẻ vô lo.

Thế nhưng cuộc sống luôn đầy những biến số bất ngờ, những tháng năm vui vẻ dịu dàng tưởng chừng như mãi mãi lại trôi qua như gió thoảng mây bay.

Năm 16 tuổi, tai trái của Trình Đẳng bị thương, mà đó cũng là nguyên nhân gây nên biến cố về sau cho tình yêu đôi trẻ.

Năm 18 tuổi, Nhậm Kha quyết định sang Mỹ, cuộc chia ly kết thúc cùng kỳ thi Đại học.

Một lần cách trở lại kéo dài đến tận mười năm.

Năm tháng trôi qua, vật đổi sao dời. Nhậm Kha đã trở thành một bác sĩ giỏi giang, còn cậu bé Trình Đẳng năm nào giờ đây đã là một trong những ngôi sao sáng giá nhất của làng nhạc Hoa ngữ.

Gặp lại nhau sau bao năm tháng chia xa, họ vẫn là những người bạn thân ăn ý năm nào. Song dường như giữa cả hai vẫn có một tầng ngăn cách vô hình mà không ai dám chọc thủng.

Trình Đẳng biết rõ tình cảm của mình dành cho Nhậm Kha mãi không thay đổi, thậm chí ngày một nhiều thêm. Dù cho mười năm hay hai mươi năm cách xa thì tình cảm ấy vẫn còn đó, nhưng dường như nó không được Nhậm Kha đáp lại.

“A Kha, cậu sẽ thích tớ chứ?”

“A Kha, có phải cậu thật sự không cần tớ rồi không.”

Dù hiện tại họ cách nhau không xa nhưng cả hai lại như trời Nam đất Bắc. Giống như một đường cong thỉnh thoảng lại tương giao, thay nhau đi về phía trước, không bao giờ chạm nhau.

Ngay cả fan hâm mộ của Trình Đẳng cũng biết được rằng trong lòng anh có một “ánh trăng sáng”, và anh đang chờ đợi đến một ngày cô mở lòng ra để đến với anh.

Nhưng liệu rằng phải chờ bao lâu, không một ai có thể đoán biết được.

Dù cô đã từng nói với anh rằng: “Đừng đợi, Đẳng Đẳng. Không đáng đâu”, nhưng anh vẫn cố chấp chờ đợi.

Đợi một ngày cô nói tiếng yêu anh.

Và rồi ông trời cũng rủ lòng thương, sự chờ đợi và sự hy sinh vô vàn của anh cuối cùng cũng nhận được lời hồi đáp.

Đồng thời anh cũng biết được một sự thật đau lòng. Rằng trước giờ Nhậm Kha vẫn luôn yêu anh, cả thế giới của cô chỉ có mỗi mình anh.

Thế nhưng cô không có đủ can đảm để giữ anh ở bên cạnh.

Năm 16 tuổi, vì che chở cho cô mà tai trái của anh không nghe được nữa, điều đó đã trở thành tâm bệnh trong lòng Nhậm Kha. Cô liều mạng thi vào trường y khoa tốt nhất, cố gắng học thủ ngữ, học khẩu âm cũng chỉ vì muốn chữa khỏi cho anh.

Những tưởng tình cảm ấy sẽ dần phai nhạt đi theo thời gian, nhưng hoá ra nó đã mọc rễ bám sâu trong lòng cô, không có cách nào quên đi được. Gặp lại anh khiến tình cảm ấy càng thêm mãnh liệt, mà đau đớn năm xưa cũng chẳng thể nào xoá nhoà.

Cô nợ anh, mãi mãi nợ anh.

Đỉnh điểm là khi Trình Đẳng lại một lần nữa vì che chở cho cô mà bị thương cả ở tai phải. Những tiếng nỉ non thầm thì vô thức vì đau đớn của Trình Đẳng mỗi khi ngủ lọt vào tai Nhậm Kha tựa như con dao cùn cắm vào trái tim cô, cơn đau dần lan ra, từng chút từng chút một.

Cô biết cô sớm nên buông tay.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không nỡ bỏ.

Không nỡ bỏ cái người chẳng biết sẽ như thế nào trong phòng cấp cứu sau lưng.

Và rồi, cô hứa với anh rằng sẽ không đẩy anh ra xa nữa.

“Dì, xin dì hãy tin con một lần.”

“Con nhất định sẽ chăm sóc A Kha thật tốt, chắc chắn ạ!”

Những năm qua anh luôn cho rằng cô không nhớ mình, nên cứ mặc sức trốn trong thế giới riêng của mình, tự mình liếm láp vết thương.

Mà anh nào có hay, thì ra những năm qua cô chôn sâu tất cả bí mật vào lòng, tự mình giấu đi hết những nỗi khổ, chưa từng nhắc đến với anh dù chỉ là nói qua loa ngắn gọn.

Trước đây không hiểu thấu tình cảm của cô, anh không thể giữ cô lại bên mình. Giờ đây mọi chuyện đã rõ ràng, cô chỉ có thể ở bên anh, không ai có thể chia cách bọn họ được nữa.

“Giữa Nhậm Kha và anh, là bắt buộc, cũng là vận mệnh.”

“Cả đời này đã định trước sẽ sát cánh bên nhau, không ai rời bỏ ai.”

Mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ chia lìa.

Thật ra lúc đầu mình không quá trông chờ vào một bộ truyện chỉ có 40 chương, nhưng “Đợi người nói yêu tôi” thật sự khiến mình hài lòng sau khi đọc. Về tình cảm đậm sâu của nam nữ chính, cả về quá khứ lẫn những câu chuyện xưa cảm động của họ.

Trình Đẳng và Nhậm Kha đều là những con người nặng tình, trong mắt họ chỉ có đối phương, dù có bao năm tháng chia xa, hay bao nhiêu ong bướm vây quanh vẫn chẳng thể làm lung lay tình cảm trường tồn của họ. Hãy cùng nhảy hố và đắm mình trong câu chuyện tình yêu sâu đậm này, và vén lớp màn quá khứ đằng sau sự xa cách mười năm của hai người họ nhé!

___

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: An Tĩnh

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN