logo
REVIEW>> ĐỢI GIÓ
doi-gio
Tìm truyện
Donate

ĐỢI GIÓ

Tác giả:

Chu Văn Dục

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 62

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 2737

Tôi đợi gió, vì cơn gió ấy có tình yêu của tôi.

Dẫu rằng tôi đã đợi rất lâu rất lâu, nhưng ngày hôm ấy, khi làn gió mơn man bên má, tôi chợt cảm thấy không mệt mỏi chút nào. Bởi lẽ tôi đã đợi được điều tôi mong đợi nhất trên đời.

Đợi được cơn gió ấy, rồi chợt nhận ra cơn gió ấy cũng lao đến vì tôi.

Có rất nhiều điều hạnh phúc trên cuộc đời này, nhưng có lẽ sự hạnh phúc trong khoảnh khắc ấy sẽ mãi mãi còn nguyên vẹn và mãi mãi là độc nhất giữa năm dài tháng rộng bao la.

Yêu thầm là một thứ tình cảm rất kì lạ, là một danh từ mang vô vàn sắc thái, đôi khi ngọt ngào như mật, có lúc pha lẫn chút đắng nhẹ như trái sơn trà, rồi có khi lại chua chua như một viên ô mai, hoặc thậm chí mang theo tất cả những hương vị đó.

Chẳng ai muốn phải yêu thầm, chẳng người nào yêu cảm giác khi đơn phương một người. Bởi vì đó là những ngày tháng thầm thương mà không thể nói, tự mình ôm ấp một nỗi lòng ưu tư.

Nhưng yêu thầm thì cũng là tình yêu, mà tình yêu thì không ai có thể lường trước được. Không ai biết mình sẽ rung động chỉ vì một ánh mắt, một lần tình cờ gặp gỡ hay một thoáng lướt qua nhau.

Lâm Giáng cũng vậy.

Ngày hôm ấy, dưới bầu trời phủ đầy ráng chiều cùng những tia nắng hoàng hôn còn sót lại, Lâm Giáng gặp một chàng trai dáng vẻ lười nhác ngồi dưới đất hút thuốc.

Rồi Lâm Giáng nghe thấy anh tên là Giang Vi Phong. Lúc ấy, Lâm Giáng ngẩn ngơ nhìn anh và bạn gái đi bên nhau như một cặp đôi bước ra từ truyện tranh.

Không ai ngờ rằng, chỉ một lần ngẩn ngơ như thế đã mở ra cánh cửa cho người con trai tên Giang Vi Phong ấy chạy thẳng vào trái tim cô.

Một lần lỡ mở cửa, là bảy, tám năm thầm thương trộm nhớ. Có lẽ, Lâm Giáng nên được đứng vào hàng ngũ những người có thâm niên yêu thầm dài nhất cũng nên.

Từ ngày còn học cấp ba, cho tới khi trưởng thành, Giang Vi Phong là cái tên đã gây ra rất nhiều vui buồn cho Lâm Giáng. Thuở còn là học sinh ngây ngô, Lâm Giáng là một cô gái hiền lành dịu dàng xen lẫn đôi phần nhút nhát. Thành tích học của cô cũng bình thường, có môn trội hơn chút, cũng có môn lại đuối hơn hẳn. Nhưng nhìn chung, Lâm Giáng không phải kiểu người gây chú ý, làm tâm điểm của đám đông.

Ngay cả bạn bè của Lâm Giáng cũng nói, Lâm Giáng thuộc kiểu thanh tú dễ nhìn, chú ý kĩ sẽ thấy cô rất xinh, nhưng không phải kiểu kinh diễm từ cái nhìn đầu tiên. Khí chất của cô quá nhẹ nhàng, từ tốn. Nhưng chính cái cô gái nhẹ nhàng từ tốn ấy lại đem lòng thầm thương một chàng trai đầy phóng khoáng tự do, người người chú ý như Giang Vi Phong.

Cách Lâm Giáng đơn phương Giang Vi Phong cũng giống như con người của cô vậy. Cô không hề lân la làm quen, không cố tình tạo cơ hội gặp mặt, càng không gây sự chú ý trước mặt Giang Vi Phong. Cô chỉ thích lặng lẽ liếc nhìn anh mỗi khi có cơ hội, nghe mọi người nói những câu chuyện liên quan tới anh rồi lặng lẽ ghi nhớ vào trong lòng.

Chắc ông trời cũng muốn tạo cơ hội cho cô gái dịu dàng Lâm Giáng này nên có một đoạn thời gian, Lâm Giáng thường xuyên tình cờ chạm mặt với Giang Vi Phong tới kỳ lạ. Trước mặt anh, lần nào Lâm Giáng cũng rụt rè e ngại, thậm chí muốn giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất.

Để rồi, cái cơ hội mà ông trời trao cho ấy lại vụt đi, vụt đi một lần này, là đi mất tận tám năm trời.

Những ngày tháng học đường ấy, dấu ấn sâu đậm nhất để lại, có lẽ chỉ có một bạn học giấu tên có biệt danh "38,6 độ C" luôn đều đặn gửi bài hát thay lời bày tỏ tới bạn học Giang Vi Phong qua phòng phát thanh của trường mà thôi.

Khi đã nhất kiến chung tình thì nhiệt độ cơ thể người sẽ biến thành 38,6 độ C.

Ấn tượng của Giang Vi Phong về Lâm Giáng ban đầu không sâu đậm lắm. Trong mắt anh, đây là một cô gái xinh đẹp nhưng không phải kiểu rực rỡ như ánh dương mà nhẹ nhàng như trăng sáng. Mà vẻ đẹp như thế thì rất dễ bị quên mất, và Giang Vi Phong cũng đã quên mất Lâm Giáng thật.

Thứ khiến anh thật sự chú ý đến Lâm Giáng, có lẽ là lần cô bất chấp lao lên chắn trước mặt anh, một cô gái trông thì nhỏ bé nhút nhát nhưng lại đứng ra bảo vệ anh không chút do dự.

Lần ấy, Lâm Giáng không chỉ lao lên trước mặt anh, mà còn lao cả vào cuộc đời anh. Đôi khi anh sẽ vô thức chú ý tới cô, nhớ rằng cô hát tiếng Quảng Đông rất hay, nhớ bài hát "Lời cầu nguyện của thiếu nữ" mà cô đã hát, nhớ lần nọ thấy cô cười rất xinh, nhớ mấy suy nghĩ và phản ứng có phần ấu trĩ trong lòng khi cô thân thiết với trúc mã Thẩm Yến của cô.

Một người con trai quá kiêu ngạo như Giang Vi Phong chắc sẽ không bao giờ nghĩ rằng, "tình yêu của rất nhiều chàng trai đều bắt đầu từ không có hảo cảm".

Giang Vi Phong không biết bản thân thích Lâm Giáng từ bao giờ, đây giống như một câu hỏi không có lời giải đáp, không một ai biết, kể cả bản thân anh. Vậy nên tới ngày nọ, khi biết Lâm Giang chính là 38,6 độ C, Giang Vi Phong mới chấn động tới vậy.

Nhưng cuối cùng, hai người vẫn bỏ lỡ nhau, suốt bao năm trời. Một người vì chỉ âm thầm nhớ thương trong lòng, còn một người, lại vì do dự không tự tin, không tự tin rằng bản thân có thể đem tới cho người ấy một tương lai tốt đẹp.

Rất nhiều năm sau khi tái ngộ, cả Lâm Giáng và Giang Vi Phong đã trở thành những người trưởng thành có đầy trải nghiệm và sự chín chắn. Câu hỏi rằng, có thể cho cô ấy một tương lai tốt đẹp hay không cũng đã tìm được lời giải đáp.

Họ dắt tay nhau đi trong khuôn viên ngôi trường cũ, kể cho nhau nghe những điều không ai biết, như em từng tới tìm anh, anh cũng từng tới nơi em học, từng ăn thử cơm trong căn tin của ngôi trường người ấy sẽ trải qua trong 4 năm trời. Họ tìm kiếm những bút tích năm xưa trên bức tường graffiti, có hình vẽ từ những người bạn cũ, lẫn cả một câu "Lâm Giáng, cao khảo thuận lợi" của chàng trai họ Giang nọ.

Như một đoạn phim cũ, tỉ mẩn nhìn lại mới nhận ra họ đã bỏ lỡ nhau đáng tiếc như thế nào. Có thể giờ đây họ không còn cách nào để quay về quá khứ, nhưng Lâm Giáng và Giang Vi Phong có thể bù đắp những điều đó vào tương lai.

Như một điều hiển nhiên, đường nào rồi cũng tới đích, trăm sông đều về một biển, lưỡng tình tương duyệt thì cũng nên về với nhau.

"Tình yêu là gì?

So với việc mỗi ngày đều gióng trống khua chiêng thể hiện tình cảm, em càng hy vọng rằng mấy chục năm sau người anh yêu vẫn là em.

So với việc mỗi dịp kỷ niệm anh đều đặc biệt mua quà tặng, em càng hy vọng một ngày nào đó đang cùng nhau dạo phố, anh bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc váy, ánh mắt liền sáng lên nói rằng nó rất hợp với em, sau đó anh giống hệt một đứa trẻ vui vẻ cầm chiếc váy ướm thử lên người em, rồi lại gật gù tán thưởng "Đẹp, chúng ta mua nó đi."

So với việc thể hiện tình cảm ngọt ngào trong mắt người khác, em càng hy vọng anh là một người biết vén chăn lên đắp cho em khi rạng sáng em còn đang chìm trong giấc ngủ.

Hy vọng anh luôn thiên vị em, khi yêu anh, em sẽ không phải cảm thấy ngưỡng mộ bất cứ ai khác.

Tình yêu chính là, cùng nhau tìm thấy sự ngọt ngào từ những vết nứt của cuộc sống tầm thường, khiến cho những chuyện vụn vặt của cuộc sống thường ngày cũng tỏa sáng rực rỡ."

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Tặng Cậu Câu Chuyện

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN