logo
REVIEW>> ĐỘC CHIẾM ÁNH TRĂNG
doc-chiem-anh-trang
Tìm truyện
Donate

ĐỘC CHIẾM ÁNH TRĂNG

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 46

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 766

“Thời cấp ba, khoảng cách gần nhất của Tống Huỳnh và Lục Thiệu Tu là ở trên bảng xếp hạng thành tích.

Anh là đứa con trai cưng của trời, luôn tỏa hào quang rực rỡ.

Là hạng nhất mà cô luôn khao khát nhưng không cách nào vượt qua được.

Vốn cho rằng cả đời này sẽ không có tiếp xúc…”

Nhưng, đời mà, đâu phải cứ cho rằng cả đời không gặp là sẽ không gặp thật đâu.

Thế nên, sau bao năm xa cách, Tống Huỳnh đã gặp lại Lục Thiệu Tu.

Gặp lại người mình từng thầm thương mến, có ai không muốn mình thật lộng lẫy kiêu sa, thật “ngầu lòi” đâu? Nhưng ông trời lại bất công với Tống Huỳnh lắm, vì lần nào gặp anh, cô cũng bất đắc dĩ phải “đội quần lên đầu” cả.

Thân là một “quý cô” sống có chính kiến và có nguyên tắc, là một “chú chó độc thân vui tính”, và là “nô lệ trung thành của tư bản”, Tống Huỳnh lúc nào cũng trong trạng thái “s úng đã lên nòng”, lúc nào cũng trong tư thế “sẵn sàng chiến đấu” cả. Để làm gì ấy à? Ừm, chắc là vì để “hốt” ông chủ ngốc nghếch hay phá của của cô về kịp lúc ấy mà.

Quý cô Tống Huỳnh cũng thấy khó hiểu lắm. Chẳng hiểu sao cô xinh đẹp, cô giỏi giang, cô có năng lực tác nghiệp mạnh mẽ như thế này này, mà lại “vớ phải” một ông chủ “ngốc bạch ngọt” như thế kia nữa. Khó hiểu thật!

Từ khi bước lên con đường “bán mình cho tư bản”, hay nói đúng hơn thì phải là, kể từ cái ngày bắt đầu đi theo anh sếp phá của vô lương tâm này, Tống Huỳnh cô chẳng được yên thân một ngày nào cả.

Vì anh sếp này chẳng khác gì một cậu nhóc to xác, nên từ việc lớn cho đến việc bé, chuyện trong công ty cho đến chuyện ngoài công ty, đều đến tay cô cả. Cô như một người mẹ già tần tảo, lúc nào cũng phải kè kè sát bên cạnh anh sếp để kịp thời “thu dọn rác” do anh ta “xả ra”. Nhưng mà thôi, Tống Huỳnh cũng biết thân biết phận lắm, phận “nô lệ tư bản” làm công ăn lương nó bạc bẽo là thế đấy, cô cũng không dám than thân trách phận làm gì.

Lần này, anh sếp ngốc nhà cô lại “phát rồ” lên nữa rồi, cứ một hai đòi cô phải mua bộ loa HIFI có giá trên trời cho bằng được, có thế thì anh ta mới chịu quay về công ty và nghiêm túc làm việc. Nhà tư bản tiền nhiều xài mãi không hết mà, chỉ cần búng tay một cái, vung ra chừng một xe tải tiền thôi là đã đủ để mua những gì mà anh ta muốn rồi.

Nhưng mà, Tống Huỳnh không ngờ là nhiệm vụ lần này lại khó nhằn hơn cô nghĩ rất nhiều, không phải cứ búng tay là tiền sẽ về, không phải cứ “xúc” xe tải tiền đến là sẽ mua được. Vì, bộ loa HIFI này đã ngừng sản xuất từ lâu lắm rồi! Càng oái oăm hơn nữa đó chính là, cả cái thành phố lớn như thế này mà chỉ có mỗi mình Lục Thiệu Tu có bộ loa đấy mà thôi!

Đáng thương thay, vì cuộc sống mưu sinh, vì miếng cơm manh áo, quý cô Tống Huỳnh không thể không “hy sinh thân mình”, đành phải “nhào đến” chặn xe của Lục Thiệu Tu lại.

Nói xa thì cũng phải nói gần. Năm xưa cô từng mê mẩn nhan sắc Lục Thiệu Tu ra sao, thì lần này gặp lại, cô vẫn c hết mê c hết mệt và “đổ đứ đừ” trước anh hệt như thế. Anh vẫn đẹp trai như xưa, vẫn phong độ và anh tuấn giống như trong trí nhớ, chỉ là, ông trời thiên vị cho anh nhiều quá, làm cho Tống Huỳnh cô đây ghen tỵ với anh nhiều lắm.

Hỏi tại sao cô lại biết là ông trời thiên vị anh ấy à… Vì vào tám năm trước, thuở niên thiếu, anh chỉ đẹp trai ương ngạnh thôi, chứ khi ấy anh có nam tính quyến rũ “vạn người mê” được như bây giờ đâu! Thời gian chẳng những không “bào mòn”, không “tàn phá” dung nhan anh, mà còn “mạnh tay tô điểm” vào cái nhan sắc ấy, khiến anh đẹp trai hơn xưa gấp vạn lần.

Những phút giây cảm thán chỉ ngắn ngủi như thế thôi, Tống Huỳnh còn chưa kịp ôn lại cảm giác bồi hồi xuyến xao vì gặp lại mối tình đầu lâu năm, mà người kia đã “nhả ra” bốn chữ như vàng như ngọc: Xin lỗi, không bán.

Không bán sao? Chàng trai à, anh đang đùa với lửa đấy, anh biết chứ? Lẽ nào chỉ cần nói không bán như thế thôi là anh sẽ yên thân với Tống Huỳnh cô đây à? Trong từ điển của một quý cô, không bao giờ được phép tồn tại hai chữ “thất bại”. Anh càng không muốn bán, cô cứ càng muốn mua cho bằng được.

Thế là, quý cô họ Tống nào đó đã “sát chiêu” với anh, “sát chiêu” của cô chỉ bao gồm bốn chữ duy nhất…

Lì lợm la liếm.

Tinh hoa hội tụ trong bốn chữ này, e là chỉ có mỗi mình Tống Huỳnh mới có thể lĩnh hội được mà thôi. Vì sau vô số lần “lì lợm la liếm”, cuối cùng thì Lục Thiệu Tu cũng đã chịu chuyển nhượng bộ loa ấy lại cho cô, kèm với điều kiện giúp anh nuôi chó trong ba tháng. Còn người ngoài mà nhìn vào thì sẽ chỉ biết rằng, cô đã thành công “rinh” bộ loa “hiếm có khó tìm” kia về để “dâng lên” anh sếp thích phá của.

“Yêu cầu chà đạp danh dự như vậy…

Tống Huỳnh, với tư cách là một tấm chiếu mới, làm nô lệ tư bản ngày ngày chịu đòn hiểm của xã hội, lập tức đồng ý không hề nghĩ ngợi gì.

Không bị thất nghiệp, còn có thể vuốt ve chó miễn phí, công việc tuyệt vời!”

Tống Huỳnh vui mừng quá nên lại quên mất rằng, Lục Thiệu Tu chính là một chú sói đuôi to, một “nhà tư bản gian ác” thực thụ, là “boss phản diện” đợi cô nơi cuối ngõ. Nếu nói ông chủ “ngốc bạch ngọt” của cô chỉ giả danh “nhà tư bản”, chỉ “đẹp mã” thôi chứ bên trong chẳng giống “gian thương” chút nào cả. Thì tận sâu trong xương tủy cốt cách, Lục Thiệu Tu vẫn luôn xứng đáng với cái danh “gian thương chuyên hút máu người” này.

Ba tháng sau, khi đã đến cái hẹn “trả chó”, Tống Huỳnh dắt em chó Thiếu Tá về trao trả tận tay anh, xin anh thực hiện lời hứa, thì…

“Ánh mắt Lục Thiệu Tu thâm trầm, cất lời mang ý tứ sâu xa: “Bạn học Tống, rốt cuộc định giả vờ không quen biết tôi đến khi nào?”

Tống Huỳnh kinh ngạc: “Sếp Lục, chẳng qua tôi là vì loa của anh thôi.”

Lục Thiệu Tu cười nhạt: “Tôi thì khác, tôi chỉ vì em.”

Chú chó chăn cừu Đức to lớn nhân cơ hội ôm lấy chân Tống Huỳnh, “áu áu” làm nũng.

Người đàn ông khẽ cười, thì thầm: “Nhìn xem, nó cũng không muốn để em đi.”

# Nó không phải là người, nhưng tên họ Lục này, quả thật chính là chó #

# Tôi chỉ muốn loa của anh, anh lại muốn tôi? #

# Muốn có loa thì buộc phải chấp nhận tôi cộng thêm một con chó, mua bán theo lương tâm, không mặc cả #”

“Độc chiếm ánh trăng” là một bộ truyện không đi theo lẽ thường. Tên truyện đã khiến mình nhầm tưởng rằng đây là một bộ truyện nhẹ nhàng lắng đọng. Nhưng khi đọc rồi thì mới biết… đọc tới đâu là sẽ cười mệt nghỉ đến đấy.

Nữ chính Tống Huỳnh cực kỳ đáng yêu, tuy mang tiếng là “nô lệ tư bản” những lúc nào cô cũng tràn đầy năng lượng, luôn mang đến những pha “tấu hề” đầy bất ngờ. Còn nam chính Lục Thiệu Tu cũng “thú vị” không kém phần quý cô Tống. Phần lớn thời gian miệng anh rất “hỗn”, hay “xù lông”, tính tình cũng chẳng mấy đáng yêu; nhưng lần nào anh cũng sẽ “xuống nước” dỗ dành cô, lúc anh dịu dàng lên thì đến cả bé chó Thiếu Tá và bé mèo Nữ Tước cũng phải nổi da gà rần rần.

Thật ra, từ tám năm trước, hai người đã từng rung động trước đối phương rồi, nhưng mãi đến tận tám năm sau gặp lại, câu chuyện giữa họ mới chính thức được mở ra. Trong ngần ấy năm qua, đã xảy ra chuyện gì mà mãi đến tận bây giờ họ mới ở bên nhau?

Và liệu rằng câu chuyện giữa anh tổng tài “sói đuôi to” và “nô lệ tư bản” hệ cuồng chó mèo sẽ có những diễn biến ra sao? Liệu em chó chăn cừu Thiếu Tá có thể níu giữ quý cô Tống Huỳnh lại được không?

Bạn sẽ tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi trên trong chính bộ truyện đáng yêu này. Nếu bạn yêu thích một bộ truyện nhẹ nhàng có vô số tình tiết gây cười, đọc đến đâu cười đến đấy, thì mình tin rằng, đây sẽ là một sự lựa chọn hết sức sáng giá.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quả Gấc – Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN